Bạn Đã Từng Trải Qua Điều Gì Đáng Sợ Chưa?

Chương 8



8

Đến lượt tôi rồi.

Bên ngoài có ba người đang cầm cây gậy gỗ, một người đang gửi tin nhắn vào điện thoại di động, ý bảo bọn họ không được cử động.

Một người cầm cây nhang trên tay, khói tỏa ra từ nó giống như một sợi dây vậy, đi thẳng xuống dưới bụi cây nơi tôi đang núp.

Nhưng tôi đã đi ra từ bên dưới rồi, dường như họ không thể nhìn thấy tôi được.

Cô ấy quay sang cười với tôi: “Cô đã uống nước sông rồi phải không? Thần sông sẽ bảo vệ cho cô, họ không nhìn thấy cô đâu. Thần sông tốt lắm, chắc hẳn anh ấy đã nghĩ đến điều đó từ lâu rồi.”

Vậy ra Quảng Trạch đã lừa tôi, anh ta nói rằng trong chai nước đó không còn nước sông nữa, anh ta nói vậy chỉ để tôi yên tâm uống mà thôi. Thực ra tôi không quen đường lên núi cho lắm, nhưng khi người ta chạy trốn để thoát nạn, bọn họ luôn bị kích thích bản năng của mình.

Vào lúc tôi đang chạy qua sườn đồi, tôi chợt nghe thấy Hồ đạo trưởng đang vội vàng lao tới, hét lên một tiếng: "Khốn kiếp! Khổng Vụ Hiên đã bị trả thù giống như sư phụ của tôi rồi, Khổng Vụ Miên trấn quan đã chạy trốn, đám phụ nữ khó sinh cũng đang theo cô ta đi khắp thôn. Phải mau chóng tìm ra cô ta, nếu không đêm nay các người không thể sống sót được đâu, đám người chúng mày đều phải chết!”

Sau đó không biết là ai đã gõ cồng, lớn giọng hét lên: "Cô ta chạy vào trong núi rồi, mau tìm kiếm trong núi đi!"

Tôi vô cùng lo lắng, nhưng vào núi không phải là điểm mạnh của tôi.

Theo những gì dì Tần nói, tất cả những người trong thôn, nếu không phải là người cho bé gái qua cầu.

Thì cũng là người đã khiến cho những người phụ nữ bị khó sinh mà chết, dù họ không trực tiếp tham gia, nhưng vẫn sẽ có người thân làm ra những chuyện như thế này.

Ngoài ra, đã có bốn người chết rồi, không ai muốn mình chết hoặc để người thân trong gia đình mình chết thảm cả, điều này chẳng khác nào nói với người khác rằng, người nhà các người trước đây đã làm ra những chuyện ác đấy.

Dân làng hợp sức với nhau để tìm kiếm khắp ngọn núi, cố gắng bắt được tôi.

Làm sao tôi có thể chạy trốn được, sau khi suy nghĩ một lúc, tôi tìm thấy một cái hố nhỏ ở một nơi hẻo lánh được bao phủ bởi bụi cây, thấy vậy tôi liền chui vào đó.

Tính đợi đến khi trời tối, tôi sẽ chạy vào thị trấn, bắt taxi đến quận lỵ trước rồi gọi cảnh sát sau.

Nhưng cái hố đó nhỏ đến mức tôi chưa nằm được bao lâu đã cảm thấy cứng người, thỉnh thoảng có côn trùng bò lên người tôi, dọc theo cổ áo và quần.

Không bao lâu sau, có hai ba người tới đây cầm gậy đập đập vào bụi cây.

Họ vừa tìm kiếm, vừa nói chuyện: “Chôn sống con gái của lão Khổng thực sự có tác dụng sao?”

"Đây chính là cách mà Hồ đạo trưởng đã nói, bắt được rồi thì kiểu gì cũng có tác dụng thôi."

“Có chuyện này tôi vẫn không hiểu, những bé gái chết đuối sau khi qua cầu ấy, bà Bảy đã cho xác vào cái chum rồi phải không? Nhưng những người phụ nữ khó sinh kia thì bà Bảy đã bỏ vào cái gì? Cái gì có thể nhốt được những người phụ nữ khó sinh đó vậy?”

“Phần lông dính đầy nước ối và máu thai nhi đấy!” Một người đàn ông có giọng nói thô ráp lạnh lùng lên tiếng: “Phần dưới, cắt ra một nắm nhỏ, cho vào một cái chum nhỏ như thế. Nếu không thì làm sao Trần mù biết được, cái nào chứa trẻ sơ sinh, cái nào chứa phụ nữ khó đẻ?”

“Nghe nói bà Tư nhét đống lông đó vào trong chiếc áo tơi rồi dùng nó quấn thi thể của bà Bảy. Chỉ cần đứa cháu gái được nuôi dưỡng để làm người thay thế của bà ta chôn sống cùng với quan tài thì sẽ ổn thôi.”

“Này, đó cũng là tạo nghiệp mà. Ở những nơi khác cũng có người không muốn sinh con gái, nhưng thực ra không sao cả. Trách thì phải trách bà Bảy, sợ bản thân bị quả báo nên nhất quyết muốn làm mấy cái chum, nhốt người ta vào trong đó, khiến người ta không thể tái sinh. Tạo nghiệp, lại còn sợ đến khi chết rồi phải chịu trách nhiệm”.

"Là những người phụ nữ khó sinh đó tạo nghiệp ấy chứ. Cũng sắp sinh con rồi, bà ta lại đẩy cái đầu vào, giết chết một xác hai mạng, chết vì đau đớn, thế mà bà ta cũng ra tay được." Một người khác cũng thở dài.

Người đàn ông kia lại lạnh lùng nói: “Con gái của lão Khổng, còn là cháu gái của bà ta nữa kìa? Vậy mà bà ta cũng nỡ…”

Tôi nằm trong hố, cố gắng không nghĩ tới chuyện đó, chỉ cần thoát khỏi thôn là tôi có thể sống sót rồi.

Nhưng những người đó dường như càng nói càng khó chịu, vung vẩy cây gậy càng ngày càng nặng tay.

Tôi cứng đờ không dám cử động, chỉ cầu xin bọn họ đừng chạm vào tôi.

Nhưng đúng vào lúc này, một mùi hương bỗng nhiên xông vào.

Trong đầu tôi đột nhiên cảm thấy có chuyện không hay sắp xảy ra, những người đàn ông đang dùng gậy gõ vào bụi cây cũng ngừng di chuyển.

Nhưng mùi hương lại bay về phía tôi như bị sợi dây kéo đi vậy.

Trước đây khi bà nội tôi thắp hương cho tượng Phật, bà có kể với tôi rằng, có người sẽ dùng máu của người thân ruột thịt để làm hương, quấn tóc lên để có tìm lại người thân của mình.

Ngoài ra còn có mùi tóc cháy thoang thoảng trong mùi hương này nữa.

Những người lục soát ngọn núi đứng bên cạnh không hề động đậy, chắc chắn là đang gọi người tới bắt tôi!

Tôi nằm xuống hố, không dám cử động.

Nếu lần này bị bắt lại, e rằng sẽ không còn cơ hội trốn thoát nữa.

Đúng lúc này, một bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo đột nhiên vỗ nhẹ vào bàn tay đang úp trên mặt đất của tôi.

Tôi nhìn đôi bàn tay nhỏ xanh trắng mà cảm thấy sợ hãi.

Tôi chật vật quay đầu lại nhìn, thấy đó chính là cô bé đã ngồi trên quan tài và cho tôi uống nước.

Cô bé ngồi xổm bên cạnh tôi, nghiêng đầu nhìn tôi cười, đưa tay cho tôi rồi nói: “Thần sông nói, cô không thể chạy trốn được, bảo tôi đưa cô ra ngoài.”

Không hiểu tại vì sao, nhưng lòng tôi lại dịu lại.

So với con người, tôi thực sự tin vào những hồn ma này hơn.

Cô bé đó dìu tôi đứng dậy từ dưới bụi cây.

Hơi thở mát lạnh lan dọc bàn tay nhỏ bé.

Cô bé ôm lấy tôi, khiến tôi dường như trở nên vô hình, ngay cả dẫm lên bụi cây cũng không gây ra tiếng động.

Chúng tôi lặng lẽ vòng qua ba người đó rồi đi về phía ngôi làng.

Cô bé giải thích với tôi rằng: “Vốn dĩ thần sông muốn cô chạy khỏi cây cầu, nếu ngài ấy đã nói sẽ để cô đi, thì chắc chắn ngài ấy sẽ giúp cô. Kết quả, không ngờ cô lại chạy ngược vào trong núi, cho nên thần sông đành phải để tôi tới."

Tôi thực sự không nghĩ đến chuyện này.

Chúng tôi vẫn chưa đi được xa, đã gặp phải những người đang lùng núi, bọn họ đi theo từng nhóm một, mỗi người cầm một cây nhang.

Hương đó phải dùng máu và tóc của những người thân yêu mới làm được.

Khổng Vụ Hiên đã chết rồi, người thân ruột thịt duy nhất của tôi chỉ có cha mẹ tôi thôi.

Bọn họ thực sự muốn đẩy tôi vào con đường chết, sợ sẽ không tìm được tôi.

Trái tim tôi vô cùng chua xót, chỉ biết nắm lấy tay cô bé sải bước về phía làng.

Lúc này, trong thôn thỉnh thoảng lại có tiếng gào khóc, giống như nhà ai lại có người chết vậy.

Tôi đi theo con đường đưa tang của bà, đến tận cây cầu.

Trên đường tôi gặp nhiều người đang hoảng loạn rời khỏi làng với vẻ mặt sợ hãi, nhưng dường như không ai có thể nhìn thấy tôi và cô bé cả.

Quan tài nằm trên mặt đất đã được che bằng lán để tránh nắng, trong khi đó Hồ đạo trưởng và lão Tưởng thắp nhang nến đang buộc một hình nhân bằng giấy.

Tôi không ngờ, lão ta còn là thợ làm giấy nữa đấy, chẳng trách lão lại biết nhiều đến như vậy!

Ngay khi chúng tôi đi ngang qua cái lều, chiếc quan tài vốn dĩ đang được niêm phong giờ đã được mở ra.

Tôi chỉ liếc nhìn một cái, thì thấy thi thể bà tôi không một mảnh vải nằm trong quan tài, những mũi khâu dùng để khâu thi thể đã bị cắt ra.

Hồ đạo trưởng lấy chiếc áo tơi được đồn là có nhét lông của những người phụ nữ khó sinh đưa cho lão Tưởng.

Lão Tưởng vừa quấn người giấy trong chiếc áo tơi, vừa dùng hồ dán hình ảnh của bà nội lên người giấy, vẽ mắt và miệng như bị khâu kín lại.

Hồ đạo trưởng thậm chí còn hút ra một ống máu từ thi thể của bà nội, sau đó dùng bút nhúng vào nó rồi chấm máu lên trán, ngực và mặt sau của hình nhân có ảnh trên đó.

Lão Tưởng nhìn rồi hút một hơi thuốc: “Chỉ cần chúng ta bắt được con gái của lão Khổng, để nó cõng hình nhân rồi chôn sống nó thì chuyện này coi như đã kết thúc.”

"Ừ. Chúng ta còn phải dùng máu chó đen tưới lên ngôi mộ, chôn chúng bằng xích sắt, để chúng không bao giờ ra ngoài được nữa!" Sắc mặt Hồ đạo trưởng tối sầm.

Hắn quay đầu nhìn người thợ làm giấy: "Lão Tưởng, làm vậy là để ngăn cản bọn họ mãi mãi không được tái sinh, việc này quá mức tàn nhẫn. Chúng ta..."

"Hãy nghĩ đến cái chết của sư phụ ông đi, nghĩ đến chuyện nên để một người chết, hay là cả một ngôi làng chết. Chúng tôi cũng không còn cách nào khác!" Người thợ làm giấy tên lão Tưởng đang hút thuốc, thổi ra những vòng khói.

“Bà Tư cũng muốn cứu người, nên đã khâu những sợi lông này vào trong áo tơi, nhưng kết quả Khổng Vụ Miên không trấn được quan, bà ấy thành người chết đầu tiên.

Hồ đạo trưởng nhìn về phía sau núi. U uất thở dài một hơi: “Nghe nói trưởng thôn cũng chết thảm như bà Bảy, những người phụ nữ khó sinh đó sẽ không buông tha cho ông ta. Vợ chồng già họ Lưu cũng chết, nghe nói họ đã nhờ bà Bảy giúp đỡ, hại chết con dâu của Dương Tư tranh nước với bọn họ, một xác hai mạng, hai người bọn họ cũng chết trong tình trạng mắt mở trừng trừng, mồm há hốc, giống như bà Bảy.

"Hương cháy hết, tới Hoàng Tuyền. Mọi người đều đi qua, đè bọn họ ở dưới gầm cầu, mối hận này sâu đậm bao nhiêu, thì báo thù sẽ nặng nề bấy nhiêu. Nếu không nhốt bọn họ lại, tôi và ông cũng sẽ phải chết." Lão Tưởng vỗ vỗ điếu thuốc trên mặt đất, cười khổ nói: "Nếu như ông nghĩ như vậy, thì sẽ thấy cái chết của một mình Khổng Vụ Miên cũng thật đáng giá."

“Nếu như bà Bảy không nuôi Khổng Vụ Miên làm người thay thế cho bà ta, để những oan hồn ác quỷ kia xua tan oán hận, thì cô ta đã chết giống như người chị gái của cô ta, đã qua cầu khi vừa mới sinh rồi.

"Ngay cả bây giờ, lão Khổng cũng thà sinh nhiều đứa con trai lười biếng tham ăn, còn hơn là nuôi nhiều đứa con gái học đại học. Dù sao con trai cũng là con nhà mình, con gái là con nhà người khác." Lão Tưởng thở dài, trầm giọng nói: "Tiểu Hồ à, cứ coi Khổng Vụ Miên là một con quỷ, lẽ ra phải chết từ lâu rồi đi."

Tôi nghe mà trái tim như muốn run lên, hóa ra trước tôi đã có một người chị qua cầu mà chết rồi.

Không biết tại sao, khuôn mặt vốn đang tươi cười của cô bé đang nắm tay tôi bỗng lóe lên vẻ tức giận u ám.

Cô bé kéo tôi về phía cuối cầu, ra hiệu cho tôi rời đi thật nhanh.

Cây cầu đá đang ở ngay trước mặt đây rồi, tôi đã đi qua nó không biết bao nhiêu lần, nhưng chưa bao giờ tôi cảm thấy cây cầu này lại lạnh lẽo đến như thế.

Rốt cuộc có bao nhiêu người trong làng biết dưới cây cầu này có gì?

Tôi vừa định bước lên thì điện thoại của Hồ đạo trưởng reo lên.

Lão nghe được mấy câu, sắc mặt bỗng tối sầm lại, lập tức quay về phía lão Tưởng nói: "Khổng Vụ Miên chạy rồi!"

Sắc mặt lão Tưởng lập tức thay đổi, hắn đặt người giấy xuống: "Lão Hồ, nếu đã như vậy, chúng ta chỉ có thể dùng thủ đoạn tàn nhẫn thôi."

Tôi vẫn chưa biết thủ đoạn tàn nhẫn lão nói là gì, nhưng khuôn mặt của cô bé đang dắt tay tôi lập tức thay đổi.

Cô bé kéo tôi chạy qua cầu: “Nhanh, nhảy xuống sông, nhanh lên!”

Chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, tôi đã nghe thấy Hồ đạo trưởng thở dài một hơi, sau đó lấy ra từ trong ngực một mảnh giấy màu vàng và một tấm ảnh, dán lên hình nhân đã làm xong.

Những gì viết trên tờ giấy màu vàng rõ ràng là ngày tháng năm sinh của tôi, còn bức ảnh cũng là ảnh của tôi.

Đúng lúc đó, Hồ đạo trưởng trầm giọng hét lên một tiếng: "Oan có đầu, nợ có chủ. Oan hồn các nơi nghe lệnh, bà Bảy đang ở đây!"

Tôi còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, bỗng cảm thấy cơ thể đang được cô bé dắt bỗng trở nên nặng nề hơn.

Nhìn thấy cây cầu đá ở ngay trước mặt, cô bé dùng sức kéo mạnh tôi về phía trước.

Nhưng đúng lúc này, bố mẹ tôi bất ngờ lao ra từ hai bên đầu cầu và lao về phía tôi.

Họ dường như có thể nhìn thấy tôi, lao tới từ trái sang phải, trực tiếp ấn tôi xuống.

Cô bé cũng hét lên sợ hãi.

Tôi hoàn toàn không có chuẩn bị gì hết, đã bị cha tôi ấn chặt xuống đất, đấm cho tôi hai phát: "Cho mày chạy này! Cho mày chạy này! Mày hại chết anh mày, mày còn muốn hại chết cả làng hay sao, cái con chó chết này!”

Cô bé kia đứng ở một bên hét lớn, nhưng dù sao cô bé cũng chỉ là một hồn ma, căn bản không giúp được gì.

Tôi bị đánh đến nỗi choáng váng, trong đầu không còn một chút suy nghĩ nào nữa.

Hồ đạo trưởng nói: "Đừng đánh nữa."

Lão Tưởng kéo cha tôi ra, nhìn tôi thở dài.

Mẹ tôi ở một bên, chỉ nức nở khóc nhìn tôi: “Sao con có thể hại chết anh con? Con đã hại chết anh con rồi, con phải trả giá bằng mạng sống của mình”.

Chỉ vì tôi không muốn chết, vậy có nghĩa là tôi đã giết chết anh ta hay sao?

Nhưng chính anh ta là người đã gây ra chuyện mà!

Tôi ngồi bệt xuống đất, để mặc cho máu mũi chảy dài, chỉ biết cười khổ.

Ngay cả lão Tưởng cũng biết, Khổng Vụ Hiên ham ăn lười biếng, nhưng trong mắt họ, đứa con trai đó chính là báu vật.

Vừa quay đầu lại nhìn thì thấy Hồ đạo trưởng và lão Tưởng đang nhìn chằm chằm vào cô bé đứng bên cạnh.

Trong lòng tôi giật thót một cái, tôi vội vàng đứng dậy, đẩy cô bé một cái rồi hét lên: “Mau chạy đi!”

Những gì mà Hồ đạo trưởng vừa nói, cô bé cũng đã nghe thấy rồi, bọn họ muốn chúng ta không bao giờ được tái sinh.

Họ muốn cứu người dân trong ngôi làng này, mạng sống của tôi và của bọn họ, đều không phải là mạng người!

“Mày còn định chạy à, còn định chạy à!” Cha tôi lại đấm tôi một cái.

Tôi đã được coi là chết hai lần rồi, huyết thống và mối quan hệ gia đình này từ lâu đã không còn nữa.

Khi lão vung nắm đấm tới, tôi trực tiếp giơ chân đá bay lão.

Sau đó, mượn sức mạnh của cú đá này, tôi trực tiếp quay người lại, tóm lấy cô bé rồi chạy về phía cây cầu.

Vừa chạy vừa hét: "Quảng Trạch! Quảng Trạch!"

Nhưng cô bé kia dường như đã cứng đờ ngay tại chỗ, nhìn thẳng vào bố mẹ tôi và lẩm bẩm: “Đây chính là cha và mẹ, hoá ra là như vậy…”

Tôi giật mình, quay đầu nhìn cô bé đó, lúc này tôi mới nhận ra cô ấy rất giống tôi khi còn nhỏ…

Đúng lúc này, Quảng Trạch từ dưới cầu bay ra.

Anh ta liếc nhìn tôi, dang tay ôm lấy cô bé, gật đầu với tôi: “Cô ấy quả thực là chị của cô.”

Cô bé vẫn đang nhìn chằm chằm vào cha mẹ tôi, vẻ mặt không thể tin nổi.

Tôi ngây người, hóa ra tôi thực sự có một người chị đã bị tiễn qua cầu.

Đúng lúc này, dân làng chạy tới hét lên: "Ở đây, chúng tôi đã bắt được người thế thân cho bà Bảy rồi, mọi người đều được cứu rồi!"

Quảng Trạch vội vàng đẩy cô bé xuống dưới gầm cầu, rồi quay lại kéo tôi đi.

Nhưng Hồ đạo trưởng trực tiếp vung tay, ném hình nhân mặc áo tơi lên người tôi, phủ lên người tôi: “Mau mặc lên cho cô ta đi!”

Cha mẹ tôi vội vàng buộc dây áo tơi của tôi lại, vừa buộc dây vừa mắng: "Đồ vô lương tâm, mày trả con trai lại cho tao! Trả con trai lại cho tao!"

Không ngừng đánh tôi, véo tôi, đá tôi…

Quảng Trạch đưa tay kéo tôi, ra hiệu cho tôi đi theo anh ấy.

Tôi nhìn đám dân làng, người thì cầm dây thừng, gậy gộc, người thì cầm dây xích.

Ngoài người mẹ đang đấm đá tôi ra, còn có cha tôi hận không thể gô cổ tôi lại, chôn sống tôi cùng với hình nhân, trái tim tôi dần trở nên nặng trĩu.

Hóa ra, hy sinh một người, để cứu mọi người, người không cứu sẽ là người sai.

Nhưng những người phụ nữ khó sinh ấy đã làm gì sai?

Những đứa trẻ bị người người oán hận, bị đẩy lại vào trong cơ thể của người mẹ, đang sống sờ sờ lại bị ngộp chết, còn bị phong ấn trong cái xác, vĩnh viễn không bao giờ được nhìn thấy ánh sáng mặt trời, đã làm gì sai?

Những bé gái đó, người lớn sinh ra nhưng lại không nuôi, giết đi sợ bẩn tay mình, rồi làm ra cái chuyện qua cầu, trách bọn chúng tự khiến mình chết đuối.

Thật nực cười làm sao!

Tôi để mặc cho người ta trói mình lại, tôi cũng để cho họ trói chặt hình nhân vào lưng.

Chỉ đưa mắt nhìn Quảng Trạch đang đưa tay kéo tôi lên: “Phải làm sao mới có thể thả hết những người phụ nữ khó sinh này ra đây?”