Bạn Gái Biến Thành Zombie Rồi Phải Làm Sao Đây

Chương 8: Đang tìm



Trước đó không lâu, sau khi Hà Xuất Vân khua tay múa chân một lúc, cuối cùng Tân Đàm cũng hiểu ra là cô ấy đang xin giúp đỡ. Mặc dù Tân Đàm đã mất đi một phần ký ức, nhưng trực giác của cô vẫn còn. Trực giác mách bảo cô đừng xen vào việc của người khác, khép mình lại, nếu không có thể sẽ lại bị tổn thương.

Khi đó đã có mấy con zombie lảng vảng ngoài cửa bếp sau trên lầu hai căn tin, Hà Xuất Vân càng thêm sốt ruột, thậm chí nghĩ tới việc cứ nhảy từ trên lầu hai xuống trước rồi tính sau.

Tân Đàm ngơ ngác nhìn hộp cơm tự sôi trên mặt bàn, chợt lên tiếng: "Chờ một chút."

Hà Xuất Vân nghe không hiểu Tân Đàm đang gào gì, nhưng Tân Đàm chịu lên tiếng đã khiến cô ấy thở phào nhẹ nhõm.

"Tôi giúp cô." Tân Đàm nói.

Mặc dù Tân Đàm phản ứng chậm chạp, còn đánh mất phần lớn ký ức, nhưng đây là do virus xâm nhập đại não, lý trí và trí tuệ khi cô còn là con người vẫn tồn tại. Điều này đã định trước việc cô khác với những zombie phổ thông.

Cho nên đối với cô việc lừa zombie đang quanh quẩn ở ngoài cửa đi dễ như trở bàn tay.

Tân Đàm dẫn Hà Xuất Vân rời khỏi căn tin, Úc Gia Trí theo sát phía sau. Lúc đầu bọn họ cho rằng sẽ rất khó để đến được cổng chính khu sinh hoạt, lại không ngờ hơn nửa số zombie đều tụ tập đến phòng an ninh của trường. Tiếp theo là một tia lửa sáng chói, cả đám bị nổ văng ra khắp nơi.

Hà Xuất Vân giật nảy mình, nhưng cô ấy nhìn dáng vẻ bình thản ung dung của Tân Đàm thì cũng bình tĩnh lại. Mà thực tế là Tân Đàm đang ngẩn người nhìn đám zombie bên cạnh cổng chính khu sinh hoạt, cô nhìn thấy hết những gì xảy ra trong phòng an ninh.

"Hấp dẫn bọn họ." Tân Đàm chậm rãi quay đầu, nói với Úc Gia Trí đang ôm tim vì bị tiếng nổ làm giật mình.

"Hấp dẫn kiểu gì?"

"Chạy đến trước mặt bọn họ ngã chổng vó." Tân Đàm nghĩ đến hôm qua, lúc thể lực cô cạn kiệt ngã sấp xuống hành lang tòa nhà ký túc xá, rất nhiều zombie đều đến hóng chuyện.

Úc Gia Trí "ồ" một tiếng, thật sự đi tới trước mặt những zombie đó biểu diễn một cú ngã trên địa hình phẳng, đồng thời vô cùng chuyên nghiệp gào lên au áu, khiến đám zombie quanh đó đều xúm lại xem náo nhiệt.

Để đề phòng bất trắc, Tân Đàm chậm rãi đi sau lưng Hà Xuất Vân, cả hai cùng đi về phía cổng chính.

Hà Xuất Vân nhẹ nhàng đặt tay lên cánh tay Tân Đàm, nói: "Nơi này vừa phát nổ, chúng ta phải cẩn thận một chút... Thật kỳ lạ, sao tự dưng lại nổ nhỉ?"

Nhưng không thể không nói, cũng may là có vụ nổ này cô ấy mới có thể tới được trường học nhanh như vậy.

Tân Đàm bước vào cửa trường. Lúc đi ngang qua phòng an ninh, tiếng dòng điện xẹt xẹt vang lên bên tai cô, cùng một tiếng gọi rất nhỏ, nhỏ đến mức khó có thể nghe thấy, truyền đến từ lùm cây cách đó không xa.

"Đàm Đàm, chờ đã, chờ mình một chút."

Tân Đàm chợt dừng lại.

Hà Xuất Vân thắc mắc hỏi: "Sao thế?"

Tân Đàm nhìn chằm chằm vào lùm cây, hoàn toàn không để ý tới lời Hà Xuất Vân. Rất hiển nhiên, Tân Đàm chỉ nghe những gì cô muốn nghe, âm thanh không liên quan sẽ không lọt được vào tai cô.

Hà Xuất Vân nhìn số zombie may mắn còn sống sót ở cổng chính đang có xu thế tụ tập, ý thức được cô ấy không thể ở lại nơi này lâu hơn nữa, cô ấy ra dấu cho Tân Đàm, tỏ ý cô ấy muốn rời đi.

Tân Đàm ngẩn người, không phản ứng.

Hà Xuất Vân hết cách, chỉ có thể vội vàng lên tiếng: "Chị đi trước đây. Em gái zombie, em đã cứu chị, nếu có cơ hội chị sẽ trả ơn em!"

Sau khi nói xong, Hà Xuất Vân vội vàng rời đi.

Tân Đàm đứng tại chỗ rất lâu, lâu đến mức Úc Gia Trí ngã một vòng ở đối diện đã chạy tới tìm cô, cô mới phục hồi tinh thần, sau đó vội vàng đi tới nơi âm thanh phát ra.

Úc Gia Trí khen ngợi: "Hóa ra cô có thể đi nhanh vậy à!"

Tân Đàm cách lùm cây càng ngày càng gần, đồng thời cô cũng ngửi được một mùi hương thơm ngọt, khiến cô thèm nhỏ dãi. Nhưng thời gian dần trôi qua, mùi thơm này lại bị một hơi thở khác vô thức khiến cô vô cùng yên tâm che đậy.

Cô ngồi xổm trước lùm cây, đẩy cành lá bị ép tới nghiêng trái ngã phải ra, một gương mặt chật vật dính đầy tro bụi đập vào mắt cô.

Nhìn rất quen.

Vừa rồi nghe thấy tiếng, giờ phút này nhìn thấy mặt, Tân Đàm lập tức xác nhận anh chính là người cô muốn tìm. Cô còn nhớ rõ trước khi đại não mình hoàn toàn bị virus zombie xâm lấn, cô đã nói với bản thân, Kỳ Xán là người cô muốn tìm nhưng lại không thể tìm.

Tân Đàm ngồi xuống bên cạnh Kỳ Xán, nhìn anh chìm vào hôn mê do bị vụ nổ lan tới, khẽ nỉ non: "Kỳ Xán, mình tìm được cậu rồi... Nhưng mình vốn không nên tìm cậu, mình nên làm gì bây giờ?"

"Có khó khăn thì cứ giao cho tôi!" Úc Gia Trí xúm tới, nói bằng giọng nhảy nhót.

Tân Đàm chậm rãi quay đầu, chờ mong hỏi: "Nếu là anh thì anh sẽ làm thế nào?"

"Tôi sẽ cắn một miếng nếm độ tươi."

Tân Đàm gật đầu, cô đẩy đầu Kỳ Xán sang một bên, hé miệng, lộ ra đôi răng nanh sắc nhọn, lúc cúi người định cắn thì chợt dừng lại.

"Tôi không thể cắn cậu ấy." Tân Đàm kịp phản ứng, chống người dậy, nghiêm túc sửa sang lại cổ áo giúp Kỳ Xán. Cô nói: "Tôi nhớ mang máng là vì bị cắn nên tôi mới biến thành thế này, A Xán không thể biến thành giống tôi được."

Cơn đau thấu xương khi virus zombie lan tràn khắp người, Tân Đàm không muốn khiến Kỳ Xán cảm nhận nó.

"Thế thì để tôi." Úc Gia Trí không ham ăn thịt người, anh ta chỉ ham mấy chuyện mới lạ thôi.

Tân Đàm nhìn Úc Gia Trí há to cái mồm như chậu máu cắn về phía mặt Kỳ Xán, cô bỗng vô cùng tức giận, thình lình đẩy Úc Gia Trí ra. Úc Gia Trí không ngờ Tân Đàm sẽ đột nhiên hành động như vậy, ngã trên mặt đất còn nhìn chằm chằm vào cô đầy khó hiểu.

"Sao cô lại đẩy tôi? Chúng ta không phải là bạn à?"

Lần đầu tiên Tân Đàm nói chuyện một cách nghiêm túc: "Không được chạm vào cậu ấy!"

"Tình bạn giữa chúng ta "tạch" một tiếng, toang rồi!" Úc Gia Trí bò từ dưới đất dậy, tức giận nói với Tân Đàm, nói xong thì lập tức chạy đi.

Tân Đàm mới mặc kệ anh ta, đầu óc cô bị virus zombie chiếm cứ, khiến cô chỉ quan tâm tới những chuyện cô muốn quan tâm, tất cả những thứ khác đều không thể khơi dậy sự chú ý của cô.

Tân Đàm ngơ ngác nhìn Kỳ Xán đang hôn mê bất tỉnh, lần nữa hỏi bản thân: "Mình nên làm gì đây?"

Trong đôi mắt trắng đục của Tân Đàm đầy sự mờ mịt.

Chợt có zombie ngửi được mùi thơm ngọt, lảo đảo lắc lư đi về phía này, cũng bị Tân Đàm dọa đi.

Tân Đàm tứ cố vô thân, cô cố sức nghĩ lúc này mình nên làm gì, qua rất lâu bộ não chậm lụt mới cho cô đáp án... đến phòng y tế, Kỳ Xán cần điều trị.

Tân Đàm gắng sức kéo Kỳ Xán từ dưới đất lên, sau đó dựa theo lượng ký ức nhỏ nhoi mà cô cố gắng nhớ tới, kéo Kỳ Xán đi về phía phòng y tế.

Từ đầu đến cuối Tân Đàm đều không chú ý tới Thẩm Ưu đang ngã ngay bên cạnh Kỳ Xán. Mãi đến lúc zombie sắp giẫm lên mặt Thẩm Ưu anh ta mới bị dọa tỉnh. Anh ta nhìn zombie đang gần trong gang tấc, đứng lên chạy bạt mạng.

Con zombie kia còn đắm chìm trong tiếng quát lạnh lùng đuổi nó biến đi của Tân Đàm lúc trước, không đuổi theo Thẩm Ưu nên anh ta mới có thể trốn thoát.

Phòng y tế cách phòng an ninh không xa, Tân Đàm nhanh chóng kéo Kỳ Xán tới phòng y tế. Trong phòng đen kịt một mảnh, Tân Đàm phí hết sức lực mới nhìn thấy bên trong có một cái giường nhỏ, cô đỡ Kỳ Xán nằm lên đó.

Tân Đàm đứng bên cạnh Kỳ Xán một lúc, mới nhớ tới việc bật đèn, ánh đèn ảm đạm phát ra từ đèn chân không trên đỉnh đầu, nhưng cũng đủ để chiếu sáng không gian nhỏ này.

Tân Đàm nhìn khuôn mặt nhếch nhác của Kỳ Xán, cô sờ lên khuôn mặt mới vừa rửa sạch cách đây không lâu của mình, phát hiện chuyện thứ hai mình có thể làm cho Kỳ Xán.

Trong phòng y tế có nước khoáng, đặt ở ngay trong góc. Tân Đàm cầm nước, vặn nắp bình ra, nghiêm túc rửa sạch tro bụi trên mặt Kỳ Xán.

Lúc tro bụi được rửa sạch, cô phát hiện trên mặt Kỳ Xán có mấy vết thương nhỏ khó phát hiện, chắc là bị mảnh vỡ cắt bị thương trong vụ nổ.

"Mình có thể làm cho cậu chuyện thứ ba."

Tân Đàm lấy một hộp băng cá nhân từ trong tủ phòng y tế, cô sợ móng vuốt mình sẽ cào Kỳ Xán bị thương, cho nên vô cùng cẩn thận dán băng cá nhân lên vết thương trên mặt Kỳ Xán. Mấy miếng băng, cô lại dán rất lâu.

Sau khi dán băng cá nhân xong, Tân Đàm chợt phát hiện đầu ngón tay mình dính máu của Kỳ Xán. Bởi vì hiện tại mới chú ý tới, mùi thơm kia càng có vẻ khó lòng bỏ qua.

Tân Đàm chậm rãi nhìn sang Kỳ Xán, qua một lúc lâu mới chậm rãi quay đi. Sau đó, cô rửa sạch tay, không để lại một vết máu.

Tân Đàm lại hết chuyện để làm.

Cô chỉ có thể ngơ ngác đứng cạnh giường nhìn chằm chằm vào Kỳ Xán. Có lẽ là vì mấy ngày nay đều không yên ổn, cho nên sau khi Kỳ Xán hôn mê do bị thương từ vụ nổ thì ngủ rất say, thậm chí... dường như anh còn nằm mơ.

Không biết Kỳ Xán mơ thấy gì, trên mặt hiện lên vẻ bối rối, giơ một tay lên, giống như đang muốn cố gắng nắm lấy thứ gì. Miệng anh vẫn luôn vô thức gọi một cái tên, Đàm Đàm.

Tân Đàm nghe không hiểu Kỳ Xán đang nói gì, nhưng lại có thể rõ ràng bắt được hai chữ "Đàm Đàm", còn nhớ rõ, ban đầu lúc cô nghe thấy tiếng Kỳ Xán, anh cũng đang gọi Đàm Đàm, Đàm Đàm… là ai?

Cô không nghĩ ra, không nhớ rõ.

"Đàm Đàm!" Kỳ Xán duỗi dài tay, không ngừng cố nắm lấy thứ gì trong không khí.

Tân Đàm đoán là anh đang tìm người này, cô khẽ nói: "Xin lỗi, tôi không biết Đàm Đàm là ai."

Tân Đàm gục đầu xuống, nhìn hai tay đang buông xuôi bên người, bên trên dính đầy thịt thối, có móng vuốt sắc nhọn, đó là một đôi tay thuộc về zombie. Từ đầu đến cuối cô đều không vươn tay nắm lấy tay Kỳ Xán.

"Bởi vì mình là zombie, không phải Đàm Đàm." Cô tự nói với mình như vậy.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng Kỳ Xán cũng yên tĩnh lại, nhưng vẻ mặt vẫn hơi giãy giụa, giống như sắp tỉnh.

Tân Đàm cho rằng anh rất mệt, cô bước lại gần Kỳ Xán một bước, khẽ nói: "Cậu hẳn nên nghỉ ngơi cho tốt."

Dù lời cô nói ra là tiếng gào của zombie, nhưng âm sắc của cô lại trong trẻo, chỉ là âm thanh cũng đủ để vỗ về thiếu niên đang vẫy vùng trong cơn mơ.

Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng vang không bình thường... là đám zombie vẫn chưa nản lòng đã lần theo hương vị tìm tới đây.

Tân Đàm đi ra phòng y tế, nhìn chằm chằm vào đám zombie kia, kiên quyết nói: "Không được tới gần!"

"Đồ ăn! Đồ ăn!" Zombie tham lam nhìn vào trong phòng y tế.

"Cậu ấy là của tôi!" Tân Đàm không hề lùi bước, thậm chí lộ ra đôi răng nanh sắc nhọn.

...

Một đêm nhanh chóng trôi qua, khi tia nắng đầu tiên của sớm mai chiếu vào phòng y tế, cuối cùng Kỳ Xán cũng bừng tỉnh khỏi giấc mơ. Kỳ Xán đứng dậy khỏi giường, chợt nhớ tới bóng dáng anh nhìn thấy đêm qua... là Tân Đàm.

Nhưng sao anh lại không giữ tỉnh táo được chứ? Thậm chí anh còn ngủ cả một buổi tối?

Kỳ Xán giơ tay xoa đôi mắt nhập nhèm, chợt sờ tới miếng băng cá nhân trên mặt. Là ai dán giúp anh?

Anh chợt nghĩ tới điều gì, vội vàng đi ra phòng y tế, mong rằng có thể trông thấy bóng hình quen thuộc đó lần nữa. Nhưng ngoài phòng y tế trống rỗng, chỉ có mấy xác chết zombie máu me đầm đìa.

Ánh mắt Kỳ Xán lướt qua vết thương trên xác đám zombie, suy đoán là bọn chúng tự giết lẫn nhau... Là vì chia đồ ăn không đều, hay gì vì điều gì khác?

Kỳ Xán không biết, anh lại nhìn quanh bốn phía lần nữa, muốn tìm được Tân Đàm. Nhưng anh tìm khắp nơi cũng không có kết quả, mãi đến khi lại có zombie từ xa tới gần, anh không thể không rời đi.

...

Trong căn phòng an ninh đã biến thành một mảnh hỗn độn, có một ánh mắt dõi theo bóng lưng Kỳ Xán mãi đến khi anh biến mất. Tân Đàm thu hồi ánh mắt, dựa lên vách tường cháy đen, hai mắt vô thần, dưới thân cô, là một vũng máu to tràn ra từ trên người mình.

Úc Gia Trì, kẻ đã quay lại giúp cô, đang nằm bên cạnh cô. Trên người Úc Gia Trí cũng có vết thương, nhưng đỡ hơn Tân Đàm nhiều.

Sức chiến đấu của Tân Đàm cũng không mạnh, nhưng cô đánh nhau như thể không muốn sống, lúc sau lại có thêm Úc Gia Trí đến giúp đỡ, anh ta cắn chết mấy con zombie. Bởi vậy, cả hai bọn họ cũng dọa rất nhiều zombie lùi bước.

Sau khi zombie lùi lại, bọn họ bèn trốn tới đây.

Úc Gia Trí bụm cánh tay đang không ngừng chảy máu, hỏi: "Cô không đau à?"

"Tôi không cảm nhận được." Tân Đàm nói, ánh mắt vẫn ngơ ngác nhìn về hướng Kỳ Xán rời đi.

Úc Gia Trí cảm thấy Tân Đàm thật sự rất kỳ lạ, rõ ràng nhỏ yếu như vậy, nhưng lại dũng cảm hơn bất kỳ con zombie nào khác. Thậm chí cô còn không cảm nhận được đau đớn, điểm này khiến Úc Gia Trí hâm mộ không thôi, nhưng Úc Gia Trí không biết, đây cũng không phải là chuyện tốt.

"Cô còn nhìn gì nữa?"

Tân Đàm không phản ứng, hoặc có thể nói là chưa kịp phản ứng.

"Úc Gia Trí." Anh ta bỗng nhiên mô phỏng theo lời của Hà Xuất Vân, bắt chước ra được ba chữ này, dùng ngôn ngữ của con người, khiến Tân Đàm chậm rãi nhìn về phía anh ta.

Úc Gia Trí nói bằng ngôn ngữ của zombie: "Có lẽ đây là tên của tôi, lúc người kia nói chuyện, chỉ có ba chữ này cho tôi cảm giác khác biệt. Tên của cô là gì?"

"Tôi không nhớ rõ." Qua rất lâu Tân Đàm mới nói.

Úc Gia Trí kinh ngạc hỏi: "Thế còn người vừa rồi thì sao?"

"Kỳ Xán." Tân Đàm nói không chút nghĩ ngợi.

Úc Gia Trí càng kinh ngạc, anh ta không rõ ngay cả tên mình Tân Đàm cũng không nhớ, vì sao lại nhớ rõ tên của người khác.

Đối mặt với câu hỏi của Úc Gia Trí, Tân Đàm cũng rất mờ mịt, cô hốt hoảng luống cuống nói: "Tôi không biết, tôi không nhớ tại sao tôi chỉ nhớ rõ tên cậu ấy."

Kỳ Xán không biết, Tân Đàm cũng không biết. Tân Đàm quên đi tất cả mọi người, bao gồm chính cô, chỉ trừ anh ra.