Bạn Gái Giấu Tên Của Tôi

Chương 25: Chiếm tiện nghi của cậu



Lê Nhất biết đây là nói đùa, duỗi ngón cái like cho cái "kiêu ngạo" không muốn người khác làm phiền của cậu, lại hỏi cậu: "Tìm tớ có chuyện gì à? Cậu không thể nào đến khoe thành tích đâu nhỉ."

"Buổi tối bố tớ và bạn gái ông xuống bếp, muốn mời cậu và chú Lê đến cùng nhau ăn cơm." Kiều Mộ Dương quay đầu nhìn đồng hồ trên tầng đối diện, cách tiết học chỉ còn lại một phút.

Bố tớ và bạn gái ông...

Lê Nhất thuận theo sự biểu đạt thú vị này của cậu, hỏi: "Bạn gái của bố cậu gần đây thường đến nhà cậu sao?"

Số lần Lê Mạn đến nhà họ Kiều quả thực nhiều hơn so với trước kia.

Vừa mới bắt đầu, Kiều Mộ Dương không quen trong nhà có thêm người khác giới. Mỗi lần Lê Mạn đến, cậu đều chào hỏi với cô ấy mang tính tượng trưng, sau đó liền trốn vào thư phòng hoặc phòng ngủ.

Sau đó Lê Mạn rất thích mày mò một số dụng cụ nhà bếp, lúc nghiên cứu không ra đều đi "quấy rầy" cậu. Dần dần, cậu bị ép bắt đầu thích ứng trong nhà vì có Lê Mạn đến mà xuất hiện hơi thở khói lửa.

Ký ức về bố mẹ ở bên nhau trong tâm trí của Kiều Mộ Dương vốn đã rất mơ hồ. Khi cậu còn rất nhỏ, Kiều Tụng Văn và mẹ cậu – Dương Phàm – chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều.

Sau khi ly hôn với Kiều Tụng Văn, Dương Phàm đến châu Âu học tập và làm việc. Mấy năm nay đi mấy quốc gia, mãi đến năm ngoái mới tái giá rồi định cư ở miền Nam nước Pháp.

Kiều Mộ Dương tính, mấy năm nay số lần cậu gặp mẹ chỉ đủ bàn tay.

Lê Mạn là người thẳng tính nên nói thẳng thắn với Kiều Mộ Dương từ sớm. Giai đoạn hiện tại cô ấy chỉ là muốn yêu đương với Kiều Tụng Văn, không có lòng dạ nào làm mẹ kế của cậu. Cô ấy ở nhà họ Lê chưa bao giờ bày ra dáng vẻ bà chủ, đối xử với Kiều Mộ Dương, hơn phân nửa thái độ cô ấy đều xem cậu thành học trò của mình. Nên nóng nảy thì nóng nảy, nên thuận theo thì thuận theo.

Có đôi khi Kiều Mộ Dương sẽ cảm thấy, trong nhà chẳng hề có thêm bạn gái của bố, mà là bản thân có thêm chị gái thích "xù lông."

Cậu gật gật đầu, trả lời Lê Nhất: "Bình thường."

Lê Nhất bĩu môi, thay đổi cách biểu đạt nói: "Vậy cậu đã từng ăn cơm mà chủ nhiệm cũ của cậu làm chưa?"

Lê Mạn không hề có thiên phú trong bếp núc, sau mấy lần cô ấy nấu ăn thất bại, là Kiều Mộ Dương bắt tay làm cơm giải quyết vấn đề ấm no của bọn họ.

Vì thế thái độ "chuồn đây chuồn đây" của Kiều Mộ Dương mà vẫy tay với Lê Nhất: "Sắp vào học rồi, đi trước đây."

Lê Nhất hiểu ý, nhịn cười rồi đi về phía lớp mình. Đi đến cửa, cô nghiêng người nghiêng đầu nhìn bóng lưng anh tuấn của Kiều Mộ Dương, bỗng nhiên nghĩ, mời cô tối nay đi ăn cơm? Lẽ nào là muốn tổ chức sinh nhật cho cô?

Bỏ đi, Lê Lãng là người cẩu thả sơ suất, bản thân Lê Mạn cũng không thích ăn sinh nhật cho nên không nhớ rõ ngày sinh của cô.

-

Lần thi giữa kỳ này, Kỳ Tri Nhiên chen vào top 15. Điểm Vật lý của cậu ấy đứng sau Kiều Mộ Dương, đứng thứ hai ngang hàng với Kỷ Tư Viễn.

Kiều Mộ Dương thi thứ nhất, cậu ấy là người không kinh ngạc nhất lớp 8.

Lúc nghỉ trưa, nghe thấy có bạn cùng lớp nói Kiều Mộ Dương cướp hạng đầu của Minh Thành. Cậu ấy không nghe được bèn chạy qua nổ súng: "Cậu tốt nghiệp nhà trẻ nào vậy hả?"

"Tri Nhiên, có đi chơi bóng không?" Kiều Mộ Dương cũng nghe thấy những lời đàm tiếu này, đập bóng rổ gọi Kỳ Tri Nhiên đang bất bình thay mình đi.

Hai người đi ra khỏi phòng học, Kỳ Tri Nhiên hỏi Kiều Mộ Dương: "Trong lòng cậu thật sự không để ý lời bọn họ nói sao?"

Kiều Mộ Dương thoải mái cười một cái, "Con người tớ không có kiên nhẫn nghe mấy thứ nhàm chán, hơn nữa trí nhớ lại kém. Nói thật, tớ nhớ tên của mọi người đã nhớ không hết rồi."

Kỳ Tri Nhiên im lặng không nói, nghĩ cái người này thật rộng lượng.

Đi qua bảng thông báo, chỗ bảng vàng vẫn có không ít bạn học tụ tập.

Kỳ Tri Nhiên cười nói: "Muốn đi góp vui không? Tân khoa Trạng nguyên, người được yêu thích?"

Kiều Mộ Dương đập bóng, không liếc ngang mà đi qua tấm màu đỏ danh dự của mình.

Cậu không phải xem thường, mà là không muốn nhìn thấy dáng vẻ đắm chìm chèo CP của một số bạn học nào đó.

"Tiểu Kiều, lần này điểm Ngữ văn của cậu được nâng cao nhiều như vậy, đến lúc học tiết Ngữ văn, chắc cô Lý không nhìn cậu chằm chằm như trước kia đâu nhỉ."

"Tuỳ cô ấy."

"Vậy lần này cậu làm văn viết cái gì vậy?

Viết cái gì hả?

Viết mấy công dụng điển cố mà Thiệu Tinh Tuyền cho, lại dựa theo kỹ năng hành văn của văn nghị luận, thay thế một chủ đề lớn và chắp vá lung tung thành một bài.

Không hề tốn công mà chiếm được số điểm bình thường, nhưng lại không hề có gì mới, không hề thú vị.

Cậu lạnh nhạt nói: "Các cậu viết cái gì, tớ viết cái đó."

"Ái chà, cậu không phải không chịu thoả hiệp sao." Kỳ Tri Nhiên trêu, "Chẳng lẽ vì có thể thi đứng hạng nhất à?"

Kiều Mộ Dương nghiêng đầu nhìn Kỳ Tri Nhiên: "Bằng không thì sao?"

"Xem ra cậu cũng là người để ý thành tích, tớ tưởng cậu không quan tâm chứ. Tớ vẫn còn nghĩ, có phải cậu vì để tên mình đứng trước Kỷ Tư Viễn..."

"Tớ là nghĩ như thế."

Kỳ Tri Nhiên dừng lại, kích động giữ cánh tay Kiều Mộ Dương, "Cho nên cậu cũng không thích Kỷ Tư Viễn hả?"

"Cái đó trái lại không có." Kiều Mộ Dương khẽ cười một tiếng, "Chỉ là lần này tớ đánh giá cao thành tích của một người khác."

Cậu ngàn tính vạn tính cũng không tính được điểm của Lê Nhất lại tụt xuống đến hạng ba.

Chỉ có mấy cách sắp xếp thứ tự tên nhất nhì ba, nhưng cố tình...

Ha.

Tất nhiên lời này Kỳ Tri Nhiên nghe không hiểu, cậu ấy hỏi: "Có ý gì vậy?"

Kiều Mộ Dương vỗ bả vai cậu ấy, "Sau này cậu sẽ hiểu."

"Nhàm chán quá vậy, làm như vậy không tốt đâu nhỉ?" Hai người còn chưa đi xa thì trước bảng vàng náo nhiệt đột nhiên vang lên âm thanh như thế.

"Tớ đi xem xem." Kỳ Tri Nhiên chạy tới góp vui.

Đợi cậu ấy quay lại bèn kể cho Kiều Mộ Dương nghe thứ mình nhìn thấy như chuyện cười, "Vẽ hình trái tim giữa tên của Kỷ Tư Viễn và Lê Nhất, đây là chuyện mà học sinh tiểu học mới làm."

Kiều Mộ Dương kiên nhẫn đập đập bóng, mơ hồ phát ra tiếng cười nhạo.

-

Học hai tiết Toán vào buổi chiều xong, Phí Nhã nằm bò lên bàn ánh mắt rã rời oán giận: "Buổi chiều học hai tiết Toán quả thực là chuyện giày vò nhất thế gian. Nghiêm túc nghe thì mệt chỉ muốn ngủ, mà không nghiêm túc nghe thì thật có lỗi với sự mong đợi tha thiết của anh Húc."

Lê Nhất nặng nề vỗ bài thi của Phí Nhã trước mặt cô nàng: "Lần sau cậu vẫn nghiêm túc nghe đi. Ngay cả bước giải đề cơ bản cậu cũng có thể làm sai, thật sự là không nên."

Phí Nhã than thở: "Cầu xin cậu đó chị hai, để tớ ngủ năm phút đi, đừng để tớ nghe thấy hai chữ Toán học này nữa."

"Trời ơi trời ơi trời ơi, bảng vàng top 10 đã đổi, không phải cái tờ mà hiệu trưởng đích thân viết nữa." Có bạn học chạy vào lớp làm loa phát thanh.

Phí Nhã lập tức tỉnh táo tinh thần, "Đã đổi rồi hả? Tại sao vậy?"

"Không biết, nhưng mà đổi cũng là chữ viết tay bằng bút lông, chỉ là thay đổi hình thức một chút thôi."

"Tuyền nhi, chúng ta đi xem đi!" Rõ ràng Phí Nhã ồn ào đòi ngủ, nhưng lại tinh thần phấn chấn lôi kéo tay Thiệu Tinh Tuyền chạy ra bên ngoài.

"Lê Nhất, cậu đi không?" Thiệu Tinh Tuyền quay đầu lại hỏi Lê Nhất.

Phí Nhã: "Cô ấy không đi cô ấy không đi đâu, cô ấy đâu có hứng thú với mấy cái này."

"Không đi." Lê Nhất nghiêng đầu, vùi đầu tiếp tục giải đề.

Lúc nhấc bút viết tên, cô bỗng nhiên nghĩ, bút mực của hiệu trường nổi tiếng mạnh mẽ có lực, cứ đổi như vậy thì thật tiếc.

Rất nhanh Phí Nhã và Thiệu Tinh Tuyền đã quay về.

Cao Phi uể oải hỏi hai cô ấy: "Đổi gì vậy?"

Thiệu Tinh Tuyền đưa ảnh chụp trong điện thoại cho Cao Phi xem: "Xem hiểu không? Đây là kiểu chữ gì vậy?"

Cao Phi đâu quan tâm là kiểu chữ gì, sau khi liếc mắt một cái thì hài lòng nói: "Chao ôi, đổi thứ tự tên à, để tên của Kỷ Tư Viễn không sát vào Lê Nhất của chúng ta. Đây là giáo viên nào đó cũng không nhìn được hành vi chèo CP mù quáng của mọi người."

"Cô tiên, hồi nhỏ cậu có luyện thư pháp. Cậu chắc chắn hiểu, cậu xem xem?" Thiệu Tinh Tuyền lại đưa điện thoại đến trước mặt Lê Nhất.

Giống với Cao Phi, sự chú ý đầu tiên của Lê Nhất là bị thứ tự mới hấp dẫn ——

Kiều Mộ Dương Kỷ Tư Viễn

Lê Nhất XXX

..........

Sắp xếp thứ tự như vậy, trời xui đất khiến để tên của mình và tên của cậu đứng cạnh nhau.

Lê Nhất ngay lập tức nghĩ đến màu hồng phấn nào đó.

"Kiểu chữ gì vậy cô tiên, chữ này đẹp quá, rất cổ đại." Phí Nhã cảm thán.

"Thể chữ Lệ." Nhưng Lê Nhất không nhớ ra trong trường có giáo viên nào biết viết kiểu chữ này.

Lúc nghỉ ngơi buổi tối, Lê Nhất đi một mình đến trước bảng.

Ba chữ Kiều Mộ Dương này từng chữ ngay ngắn, viết thế nào cũng đều đẹp. Chữ Lê nhiều nét, người biết viết chữ sẽ viết đẹp, nhưng cái chữ này cô hiếm khi nhìn thấy có người viết đẹp giống như vậy.

Kiều Mộ Dương

Lê Nhất

Giấy đỏ chữ đen, giống như hợp đồng ăn mừng lại trang trọng.

Lê Nhất lấy điện thoại ra, chỉ chụp cái đoạn nhỏ có tên của hai người bọn họ.

Cô xem như đây là món quà sinh nhật đầu tiên mà mình nhận được hôm nay, trong lòng cô lặng lẽ cảm ơn giáo viên đấy đã viết bảng thông báo lại lần nữa.

-

Trước khi vào tiết tự học tối, Từ Lịch gọi Kiều Mộ Dương vào văn phòng, hỏi cậu đã chuẩn bị cuộc thi Vật lý thế nào.

Thật ra, cậu căn bản không chuẩn bị gì, cậu cũng cảm thấy không cần phải chuẩn bị.

"Bình thường ạ." Cậu đáp.

Từ Lịch liếc mắt nhìn Kiều Mộ Dương một cái, nghĩ các đồng nghiệp của Nhất Trung Thành phố đã nhắc nhở mình. Cậu nhóc này rõ ràng năng lực siêu mạnh nhưng lại không có cảm giác vinh dự tập thể bèn nhắc nhở cậu: "Lấy thành tích bình thường của em, không chuẩn bị thì không chuẩn bị vậy. Nhưng trong cuộc thi nhất định phải chuyên tâm, phải nghiêm túc, có thể làm được không?"

Kiều Mộ Dương dựa vào bàn làm việc của Từ Lịch, giọng lười biếng nói: "Được ạ."

Hôm nay ngoan quá nhỉ...

Từ Lịch lại hỏi cậu: "Nghe nói buổi trưa em chạy đến văn phòng hiệu trưởng à, đi làm gì vậy?"

"Hành hiệp trượng nghĩa."

".............." Từ Lịch cũng không nghe nói là chuyện xấu gì, chỉ là sau đó nghe thấy giáo viên lớp bên cạnh nói bảng thông báo thay đổi, là ý của hiệu trưởng. Cái này cũng không phải là chuyện đáng bình luận gì, cô ấy khoát tay từ bỏ: "Trở về đi học đi, mấy hôm nay nghỉ ngơi cho tốt, ngày mốt phải xuất phát đi thi rồi."

Kiều Mộ Dương đi ra khỏi văn phòng đụng phải Kỷ Tư Viễn đến tìm Từ Lịch, hai người đi lướt qua, không có chào hỏi cũng không có giao tiếp bằng ánh mắt.

Nghĩ kỹ thì hai người đã nhiều ngày không nói một câu nào. Dường như rất vô lý nhưng lại hợp tình hợp lý.

-

Buổi tối đột nhiên giảm nhiệt độ, bên ngoài phòng học gió lạnh từng cơn.

Giáo viên dạy môn Hoá lớp 7 kéo dài thêm mười phút, Kiều Mộ Dương cũng đứng ở hành lang ngoài phòng học lớp 7 đợi Lê Nhất mười phút.

Một tiếng tan học của giáo viên dạy Hoá, Lê Nhất lưng đeo balo tông cửa xông ra, cô vừa thấy Kiều Mộ Dương liền hô: "Đi mau đi mau, lạnh lắm."

Khuỷu tay Kiều Mộ Dương không hề có chút dấu vết bị kéo đi, cậu đi đằng sau Lê Nhất, nhíu mày: "Gấp cái gì."

"Người khác nhìn thấy không tốt." Lê Nhất buột miệng nói.

Kiều Mộ Dương: "..........."

Gió to thổi bay lá khô trên mặt đất, lúc hai người đến cổng trường, Lê Nhất hỏi: "Xe bus hay tàu điện ngầm?"

Kiều Mộ Dương dáng vẻ công tử: "Bắt taxi đi."

Ga tàu điện ngầm cách hơi xa, gió lớn, cái người này sợ lạnh...

Bắt taxi khoảng mười lăm phút là đến...

Xe bus ấm áp, chuyến xe đến nhà cậu vẫn luôn rất trống, chắc chắn có chỗ ngồi mà có thể mất khoảng nửa tiếng?

Cái đầu thông minh của Lê Nhất lại bắt đầu hoạt động.

"Nếu không đi xe bus đi, hôm nay bên chỗ thế vận hội Olympic có ngôi sao mở concert, bắt taxi nói không chừng bị kẹt, xe bus đi làn đường cho xe bus nên không kẹt." Lê Nhất ăn không nói có phân tích.

"Đi thôi."

Lần trước hai người ngồi xe bus chung với nhau, là vì Hứa Gia Thời.

Như vậy xoá bỏ lần đó đi, lần này xem như là lần đầu tiên.

Nội tâm Lê Nhất kích động chọn chỗ sát cửa sổ ở hàng sau, lúc Kiều Mộ Dương ngồi xuống bên cạnh cô, cô giống như bị điện giật mà nín thở.

Đang lúc rối rắm nên nói cái gì thì cái người này đã đeo tai nghe.

Lê Nhất: "..........."

Ngón tay đặt lên tấm kính cửa sổ, Lê Nhất thở dài thật sâu.

"Nghe nhạc không?" Kiều Mộ Dương đột nhiên đưa một bên tai nghe đến trước mặt Lê Nhất.

Ngón tay thon dài đẹp đẽ hiện ra màu trắng lạnh dưới ánh đèn xe.

"Được." Lúc Lê Nhất nhận lấy tai nghe, cô vô tình nhìn thấy vết đen như mực trong lòng bàn tay cậu. Cô tưởng lúc cậu cầm bóng rổ bị cọ vào nên lấy tờ khăn giấy trong balo đưa qua.

Kiều Mộ Dương nhận lấy khăn giấy, không chùi đi mà trực tiếp nhét vào trong túi áo đồng phục.

"Buổi tối các cậu học Hoá à?" Cậu thuận miệng nói.

"Ừm."

Giáo viên dạy Hoá của hai lớp là cùng một người, đây chẳng phải là kiếm chuyện để nói sao.

Sau đó thật sự không nói...

Trong tai nghe là bài hát tiếng Anh, ba bài liên tục đều là bài hát mà Lê Nhất chưa từng nghe. Cô muốn mở miệng hỏi tên của mấy ca sĩ này nhưng lại sợ nói không chừng mấy bài hát này rất hot, cậu sẽ cảm thấy mình quá thiển cận nên cuối cùng lại chọn im lặng.

Ngoài cửa sổ thời tiết âm u, nhưng trong xe lại tràn đầy ấm áp.

Cho dù chẳng nói lời nào nhưng lúc này Lê Nhất cảm thấy yên lặng tốt hơn nói.

Ngồi sóng vai với nhau, chất liệu đồng phục của bọn họ như có như không vạ chạm vào nhau. Bọn họ cùng nghe một bản nhạc, cảm nhận cùng một nhịp điệu.

Sự rung động xuất hiện từ sự thân mật như vậy, quý báu mà mộng ảo, Lê Nhất tham lam muốn dừng giây phút này lại.

Lúc bài hát nào đó đến khúc "It's this sunrise, and those brown eyes yes, you're the one that I desire" Lê Nhất nhớ đến lời thoại của nữ chính trong một bộ phim điện ảnh nào đó ——

"Rất muốn yêu đương."

Tại sao hôm nay không phải là tuổi mười tám của mình?

Trong cơn choáng váng ngọt ngào, Lê Nhất cho phép bản thân chìm đắm trong giấc mơ có thể thành hiện thực hoặc có thể tan vỡ trong tương lai.

Đầu tựa lên cửa sổ, tầm mắt dừng lên hình chiếu của cậu ở trên đó.

Dáng người và sườn mặt của thiếu niên, đã vô số lần cô nhìn qua trong lúc vô tình hay cố ý. Nhưng mỗi lần nhìn vẫn đều có thể cảm nhận được nhịp tim dao động của mình.

Cậu gần trong gang tấc, cô mơ giấc mộng đẹp. Cơ hội như vậy chẳng hề nhiều.

Sau khi rung đùi đắc ý kỹ năng diễn xuất tuyệt vời, đầu Lê Nhất tự nhiên mà dựa lên bả vai Kiều Mộ Dương.

Hơi thở ngưng lại.

Lẫn nhau.

Lê Nhất cảm kích tim đập yên lặng, cô thầm cầu nguyện.

Ông Trời ạ, hôm nay là sinh nhật tuổi mười bảy của con, xem con là thọ tinh khiêm tốn hãy tha thứ cho sự lừa gạt và chiếm tiện nghi cậu ấy của con nhé.

Cậu ấy là chàng trai mà con rất thích, rất có thể đây là lần gần gũi nhất của con và cậu ấy.

Con cam đoan, trước khi con trưởng thành, con sẽ không bao giờ vượt quá giới hạn nữa.

Lần này, cảm ơn Người.

Nếu như có thể, kẹt xe cũng được, đèn đỏ nhiều hơn cũng được, để cho khoảnh khắc này trôi chậm lại một chút nhé Người.