Bạn Gái Giấu Tên Của Tôi

Chương 36: Em gái



Cuối cùng Lê Mạn cũng đồng ý lời đề nghị của Kiều Tụng Văn. Kiều Tụng Văn nói đúng, giai đoạn chạy nước rút để thi đại học, tâm tư của cô ấy đều đặt lên các học sinh lớp mình, tìm phòng chuyển nhà quả thực hao phí sức lực.

Nhưng Lê Lãng tự có sắp xếp, ông ấy dặn dò em gái và con gái: "Dù sao nghỉ hè xong là chúng ta lấy được nhà mới, hai người ở nhà họ Kiều cũng không ở được bao lâu. Lê Nhất con và Tiểu Kiều mỗi ngày đều đi học với nhau, bố cũng yên tâm. Anh không đi đâu, anh một người đàn ông đến ở nhà em rể xem là gì chứ. Anh đến công ty mắc cái giường hoặc đến chỗ bạn bè ở tạm một thời gian, làm sao cũng đều đối phó được."

"Bố, con đi với bố." Lê Nhất vẫn luôn cảm thấy đến ở nhà họ Kiều không ổn bèn xung phong cùng "lưu lạc" với Lê Lãng.

Lê Lãng đương nhiên không đồng ý, "Một cô bé như con đi theo bố chạy khắp nơi sao mà được, hơn nữa con còn phải đi học đấy."

Lê Mạn bực bội thu dọn đồ nữ trang của mình, lại ngẩng mặt lên trời thở dài lần nữa: "Cái nhà này không thuê không bán, tại sao nhất định phải đuổi chúng ta đi. Anh, anh nói thật xem, rốt cuộc có phải anh chọn khuyết điểm của cái nhà này rồi nói năng lỗ mãng chọc giận chủ nhà phải không!"

"Em bớt đi, người thuê nhà đưa ra mấy yêu cầu chính đáng thì làm sao? Chủ nhà này chắc chắn là..."

Hai anh em lại bắt đầu cãi nhau.

Lê Nhất ngồi xổm trên sàn nhà phòng ngủ thu dọn đồ của mình, nhìn cây dù cán dài trong suốt dựa vào thành giường, tâm trạng bay loạn.

Thời gian ở chung với Kiều Mộ Dương còn lại không nhiều lắm, thay đổi đột ngột như vậy không hẳn là chuyện xấu.

Nhưng ở dưới mái nhà cùng với cậu, vậy ắt phải mỗi ngày đều phải kéo căng như dây đàn.

Chuyện này cũng kỳ quặc quá.

Hy vọng là sự nhân từ của ông Trời, mà không phải là sự trêu đùa của số phận.

Lê Nhất, sớm chiều ở chung với cái người này, mày còn có thể giấu tâm tư của mình được không?

-

Hai người lớn sắp xếp phòng rất hợp lý, Lê Mạn ở phòng dành cho khách, Lê Nhất ở phòng của Kiều Mộ Dương còn Kiều Mộ Dương ngủ thư phòng.

"Phòng ngủ của Tiểu Kiều có phòng vệ sinh, như vậy Lê Nhất sẽ không cảm thấy câu nệ."

Con gái quả thực có rất nhiều sự riêng tư cần phải bảo vệ, Kiều Tụng Văn thật sự rất chu đáo.

Kiều Mộ Dương làm tổ trên sofa chơi game, nghe sắp xếp như thế thì ngẩng đầu một chút, chỉ chỉ cửa phòng ngủ của mình nói với Lê Nhất: "Đã thu dọn xong rồi, có chỗ nào không vừa ý cậu thì nói cho tớ biết, tớ đi làm lại."

"Con thu dọn?" Lê Mạn không thể tưởng tượng được nói.

Kiều Tụng Văn: "Phòng thằng bé rất hiếm khi để cho người khác đụng vào, đều là tự nó thu dọn."

Lê Nhất nghe vậy thì "hả" một tiếng, nói: "Vậy nếu không cháu vẫn ở thư phòng cho ạ."

Kiều Mộ Dương lạnh nhạt tiếp lời: "Đừng nghe bố tớ nói bừa, tớ không có nhiều cấm kỵ như vậy, cậu cứ an tâm ở đi."

Tối nay nằm trên giường Kiều Mộ Dương, làm sao Lê Nhất cũng không ngủ được.

Mấy bộ phim ngọt mà Phí Nhã đề cử, cô chỉ xem khúc đầu rồi bỏ. Bởi vì tình tiết trong phim thật sự không phù hợp với hiện thực. Sau đó cô lại đọc tiểu thuyết, vận may rất không tốt, tuỳ tiện chọn đoản văn thiên về thanh xuân thì kết quả vậy mà là kết cục BE. Đọc xong trong lòng cô buồn không thôi, thầm mắng tác giả không phải người.

Cô không phải người quen giường, nghĩ đến đây là phòng của Kiều Mộ Dương mà bản thân cậu ngủ ở thư phòng bên cạnh, không hiểu sao tâm trạng vừa nôn nóng vừa kích động.

Cả đêm Lê Nhất không ngủ, lúc trời sắp sáng thì bụng lại bắt đầu đau. Vừa nhìn ngày thì đúng là ngày dì cả tới. Nghĩ trước nghĩ sau, nên cô xin Thẩm Minh Húc nghỉ một ngày, định ở nhà ngủ bù.

Lúc ăn sáng, Lê Nhất nói với mọi người hôm nay cô không đi học.

Lê Mạn nhìn môi cô trắng bệch thì hiểu ý nói: "Vậy con nghỉ ngơi cho tốt, thật sự khó chịu thì phải uống thuốc."

"Lê Nhất bị ốm hả? Có phải tối qua ngủ không ngon không cháu?" Kiều Tụng Văn thân thiết hỏi.

Lê Nhất liên tục xua tay: "Không có không có ạ, chuyện nhỏ thôi chú."

Sau khi Kiều Tụng Văn hiểu được thì nói: "Bây giờ không cần quan tâm đến chuyện học, cháu nghỉ ngơi cho tốt đi, nghỉ mấy ngày cũng không sao."

"Vậy con cũng lười đi, dù sao con cũng không cần bận tâm đến chuyện học." Kiều Mộ Dương một tay bưng sữa, tay còn lại cầm điện thoại che nửa bên mặt, câu tiếp lời này rất hợp logic.

Lê Mạn liếc mắt nhìn cái người này một cái: "Vốn dĩ con có thể ở nhà chơi, dì cũng không biết sao mỗi ngày con đều chạy đến trường xem náo nhiệt cái gì."

"Ở trường có người chơi bóng cùng ạ." Kiều Mộ Dương nhanh chóng nói, sau đó lại liếc mắt nhìn Lê Nhất một cái: "Chẳng phải Lê Nhất cũng đi mỗi ngày sao ạ?"

Lê Nhất thầm nghĩ, bây giờ ngay cả Cao Phi cũng hết sức chuẩn bị cho kỳ thi mà không chơi bóng nữa. Rõ ràng mỗi ngày chỉ có mỗi mình cậu lăn lộn ở sân bóng, còn nói có người chơi bóng cùng nữa hả?

Nghe cậu nhắc đến mình bèn nói: "Tớ đến trường là bởi vì đã đồng ý với bọn Phí Nhã và Tiểu Lâm, bổ túc cho bọn họ."

"Gần đây người bổ túc cho bọn họ là ai?" Kiều Mộ Dương đặt ly sữa xuống, chậm rì rì bóc vỏ trứng gà, cậu mỉm cười, đang đợi một đáp án khiến Lê Nhất xấu hổ.

Lê Nhất không trả lời câu hỏi này mà hỏi cậu: "Hôm nay cậu không chơi bóng à?"

"Không muốn chơi." Giọng thiếu niên lạnh đi.

Kiều Tụng Văn thấy thế thì nói với Kiều Mộ Dương: "Vậy con ở nhà đi, đúng lúc chăm sóc cho Lê Nhất, cơm trưa và tối của hai đứa cũng giao cho con giải quyết."

"Vâng."

Sau khi hai người lớn rời đi, Lê Nhất quay về phòng ngủ ngủ bù. Ngủ khoảng một tiếng thì dì cả đúng hẹn mà tới.

Cô đau đến mức không chịu nổi phải đổ thuốc giảm đau rồi ra khỏi phòng đi rót nước ấm.

Kiều Mộ Dương ở thư phòng bên cạnh khắc tượng gỗ. Nghe thấy động tĩnh thì mở cửa thư phòng ra, cũng đi đến phòng khách.

Cô gái khom lưng rót nước, sườn mặt trắng ngần không chút huyết sắc, dáng vẻ suy yếu không có sức. Cậu nhíu chặt mày, hỏi: "Đau bụng kinh uống thuốc có tác dụng không?"

"Phải xem tình hình." Lê Nhất yếu ớt nói.

Lần trước ở phòng y tế, bác sĩ của trường nói cô đau khủng khiếp, khó khăn lắm mới có thể ngủ được. Kiều Mộ Dương thầm nghĩ, bình thường cô cũng không phải là cô gái yếu ớt, chắc là thật sự rất khó chịu.

"Bây giờ cậu vô cùng đau sao?" Có thể kiên trì ra ngoài không?" Cậu hỏi.

"Làm cái gì?"

"Tớ dẫn cậu đi khám bệnh."

Lê Nhất không muốn giày vò, vấn đề này cô đã đi khám bệnh như hiệu quả cũng không tốt.

Trước khi cô từ chối, Kiều Mộ Dương đã gọi một cuộc điện thoại, nói với đối phương rằng nửa tiếng nữa bọn họ đến khiến cô căn bản không kịp từ chối.

Chỉ mong cái người này quen một vị thần y có thể trị dứt cơn đau bụng kinh của mình. Trên đường đi khám bệnh, Lê Nhất dùng chút ý chí còn vỏn vẹn lặng lẽ cầu nguyện.

Lúc xuống xe, Kiều Mộ Dương duỗi tay qua đỡ Lê Nhất. Cô chạm vào miếng băng cá nhân ở gan bàn tay cậu, hỏi: "Sao chỗ này lại bị thương vậy?"

Kiều Mộ Dương kéo cổ tay áo dài tay xuống che vết thương, nói vết thương nhỏ không sao.

Lê Nhất cũng không có sức lực ngẫm nghĩ, nửa dựa vào lòng cậu đi về phía trước.

Hai người đi được một lúc, Lê Nhất nói đứt quãng: "Thầy Kiều, có phải ranh giới của tớ lại mất đi rồi không, tớ lại tiếp xúc thân mật với người khác phái."

"Đau như vậy mà còn có tâm trạng nói giỡn, chẳng lẽ không đau à?"

Ranh giới tình cảm tính là cái gì, loại cơ hội tiếp xúc thân mật này Lê Nhất tuyệt đối không muốn bỏ lỡ, cô dịu dàng nói: "Đau, đau quá."

Kiều Mộ Dương dừng bước ngay lập tức, ngồi xổm trước người cô, vỗ vỗ bả vai của mình, "Lên đi."

Mái tóc đen nhánh của thiếu niên đập vào tầm mắt, cơ lưng rắn chắc, Lê Nhất không do dự, hai tay vòng qua cổ cậu giống như thả mình vào trong chiếc giường ấm áp vô cùng an toàn.

Kiều Mộ Dương dùng cổ tay đỡ lấy chân Lê Nhất, vẫn duy trì ranh giới trong lòng cậu. Cô gái trên lưng còn nhẹ hơn so với tưởng tượng của cậu, giây phút đè xuống kia, hơi thở ấm áp mềm mại phủ kín lưng cậu.

Cơ thể Lê Nhất rất khó chịu nhưng trong lòng rất ngọt.

Cô nhớ lại một tháng gần đây, ngoài thỉnh thoảng nhớ đến cái người này rời đi vào tháng bảy sẽ có chút buồn ngắn ngủi ra, thì tất cả thời gian còn lại đều vô cùng tốt đẹp.

Bọn họ luôn ở chung với nhau. Cùng nhau ăn cơm, cùng nhau về nhà, cùng đùa giỡn...

Cái người này càng ngày càng dễ tính, ăn đồ ăn cũng không kén chọn nữa, nói chuyện cũng không còn nhả ra một chữ một chữ nữa, càng ngày càng ít ngáp, lúc bị trêu cũng không thích nhíu mày như trước kia.

Từ khi nào cậu bắt đầu trở thành như này?

Hình như là từ sau khi cậu quyết định ra nước ngoài...

Bởi vì sắp rời đi, cho nên mới trở nên quý trọng.

Bởi vì sắp rời đi, cho nên càng thêm dịu dàng.

Trước khi chuyển trường, cậu nói muốn trải qua năm lớp 12 vui vẻ. Bây giờ xem ra, cậu làm được rồi.

Cậu có được mấy người bạn tốt tri kỷ, thời gian ở cùng với bọn họ là khoảng thời gian tuyệt vời.

Nhờ cậu ban tặng, cuộc sống trung học của Lê Nhất cũng trải qua quãng đường tuyệt vời.

Người mình thích đang ở bên cạnh, lấy danh nghĩa bạn học cũng tốt, lấy danh nghĩa bạn bè cũng được. Chỉ cần ở cùng với nhau, là năm tháng thanh xuân tốt nhất.

Nhắm mắt lại, Lê Nhất không buồn cho chuyện tương lai nữa. Cô nằm trên lưng thiếu niên, giờ phút này, cô là người chiến thắng có được toàn bộ thế giới.

Nếu cậu đã sắp rời đi, tạm thời khiến cậu trở thành toàn bộ thế giới của mình vậy.

Lê Nhất thầm nghĩ, đợi cơ thể tốt hơn một chút, nhất định cũng phải làm chút gì đó cho cậu.

Chỗ xuống xe cách văn phòng bác sĩ có ba trăm mét, trên đường người lui tới rất nhiều, không ít ánh mắt chú ý đến bọn họ.

Có người thấp giọng nói với người đi cùng: "Tuổi trẻ tốt thật, lãng mạn muốn chết."

Lê Nhất cười yếu ớt, nhìn mái tóc đen nhánh của thiếu niên gần trong gang tấc, cũng không biết gương mặt cách cô rất gần này bây giờ đang có biểu cảm gì.

Đi đến văn phòng bác sĩ, trước bàn làm việc có một bà cụ tóc bạc phơ đang ngồi, thấy Kiều Mộ Dương đi vào thì vô cùng thân thiết ngoắc ngoắc tay với cậu: "Tiểu Kiều, cháu lại cao lên rồi."

Bà cụ là bạn thân của ông nội Kiều Mộ Dương, là cao thủ trong lĩnh vực phụ khoa. Sau khi chẩn đoán sơ bộ, bà ấy đề nghị Lê Nhất điều trị bằng thuốc Đông y.

Lúc nằm trên giường sau bức rèm tiếp nhận kiểm tra thông thường của trợ lý bác sĩ, Lê Nhất nghe thấy Kiều Mộ Dương hỏi bà cụ: "Uống thuốc Đông y chậm, nhưng mà bây giờ cô ấy rất đau, có thể có tác dụng không ạ?"

Bà cụ trách thiếu niên nóng vội, nói: "Nếu bà có linh đan, bà chắc chắn sẽ lấy cho cháu ngay, xem cháu sốt ruột."

"Vậy uống một tháng thuốc Đông y có thể trị khỏi không ạ? Thuốc này có đắng không bà? Sau khi khỏi có còn lặp lại không? Có phải sau này sẽ không đau nữa không?" Kiều Mộ Dương hỏi liên tiếp.

"Một tháng e rằng không được, ít nhất phải uống ba đợt trị liệu, phải ba tháng. Thuốc đều đắng..." Bà cụ kiên nhẫn giải đáp, lời nói bình thường rồi thấp giọng trêu thiếu niên: "Sốt ruột như vậy, làm sao, thích người ta à?"

Lê Nhất nghe ra được sự quan tâm mình trong giọng nói lo lắng của Kiều Mộ Dương, đang mơ hồ cảm thấy có chút mờ ám thì bà cụ lại hỏi ra câu như vậy, lòng cô kéo căng.

Nhưng Kiều Mộ Dương không trả lời. Vừa hay lúc này đã kiểm tra xong, Lê Nhất được trợ lý bác sĩ đỡ dậy đi ra ngoài.

Lê Nhất đang thu lại tâm trạng, chỉ thấy Kiều Mộ Dương đưa lưng về phía cô, lễ phép khom lưng với bà cụ, thành khẩn nói: "Cháu xin bà, cháu muốn trước khi mình ra nước ngoài có thể trị khỏi bệnh này của cô ấy."

Câu nói này tựa như pháo hoa trong trời đêm yên tĩnh, khiến cho tâm trạng Lê Nhất bỗng chốc gợn sóng. Tấm vải trắng trước mắt nhẹ nhàng dập dờn, trái tim cô cũng nhộn nhạo, sự sốt ruột lo lắng trong lòng giống như khi tham gia cuộc khi cực quan trọng trong cuộc đời vậy.

Hỏi nhiều hơn mấy câu hỏi chỉ là quan tâm, còn nói có lý, nhưng sự khẩn thiết như dặn dò "hậu sự" này, ít nhiều gì cũng có chút không thể nào nói nổi, chẳng lẽ là...

"Còn nói không phải thích người ta?" Bà cụ lòng sáng như gương cười nói, lời của bà ấy lại một lần nữa trúng tim Lê Nhất.

Lê Nhất nắm lấy vạt áo, thở dốc một hơi.

Nhưng mà Kiều Mộ Dương lại nói: "Bà đừng chọc cháu, cô ấy... cháu xem cô ấy là em gái thôi ạ."

Ngón tay cô gái buông vạt áo ra. Hoá ra pháo hoa ban nãy chỉ là ảo tưởng.

Cô lại mỉm cười như tự giễu.

Nghĩ cái gì đấy Lê Nhất!

Rõ ràng trước đó rất lâu cậu ấy đã nói cậu ấy không thích mày, cậu ấy đối xử với mày tốt, chỉ là vì xem mày như em gái thôi.

-

Sau khi được bác sĩ mát tay tiêm hai mũi rồi về đến nhà, Lê Nhất liền ngủ thiếp đi. Buổi trưa trôi qua, cô rõ ràng cảm thấy tốt hơn nhiều so với buổi sáng.

Mở cửa phòng ngủ ra, trong không khí truyền đến mùi đắng của thuốc Đông y.

Trước khi ngủ Lê Nhất dặn Kiều Mộ Dương bảo cái người chưa bao giờ bước vào phòng bếp này, đừng có không biết mà lại giả vờ biết mà đi sắc thuốc, đương nhiên cậu không nghe theo.

Lê Nhất nghiễm nhiên xem cậu diễn vai "anh trai" này.

Đi qua thư phòng, cửa đóng một nửa. Lê Nhất đến gần, Kiều Mộ Dương sắc thuốc mệt mỏi đang nằm nghỉ ngơi trên bàn học.

Mặt trời buổi chiều mãnh liệt rọi vào qua tấm kính cửa sổ, gương mặt thiếu niên đối lập với ánh sáng, mái tóc đen nhánh phủ một lớp vàng óng rực rỡ.

Lê Nhất nhẹ nhàng đẩy cửa ra, rón ra rón rén đi đến trước bàn học. Sườn mặt thiếu niên trải một xấp giấy Tuyên Thành sạch sẽ, bên trên không có vết bút mực, nhưng lại chất đống vụn gỗ. Bên cạnh giấy Tuyên Thành đặt ba bốn tượng gỗ điêu khắc nhỏ đã thành hình và một đống dụng cụ khắc gỗ.

Trong đầu như đột nhiên thắp sáng một cái bóng đèn.

Lẽ nào ngày sinh nhật năm ngoái, tượng gỗ cậu tặng cho mình là do cậu tự tay khắc? Cho nên cái tượng gỗ điêu khắc đó của cô khác với cái của Kỳ Tri Nhiên.

Mà tại sao cậu lại phải dùng giấy Tuyên Thành? Chẳng lẽ cậu biết viết thư pháp?

Lê Nhất đi đến phía bên kia của bàn, mở một cuộn thư pháp và bức tranh được đóng khung như một tên trộm. Cuộn giấy rơi xuống lộ ra phía trên, là bức hành thư.

Không phải thể chữ Lệ, là thể chữ Hành.

"Kiều Mộ Dương, cậu... cậu có biết viết thể chữ Lệ không?" Lê Nhất cố gắng để giọng điệu của mình nghe hời hợt nhất.

Kiều Mộ Dương trầm mặc trong chớp mắt xong, nói: "Biết, nhưng viết không đẹp."

"Vậy lần cuối cùng cậu viết thể chữ Lệ là khi nào?" Giọng điệu nói câu này của Lê Nhất rõ ràng nôn nóng hơn so với câu trước. Cô bức bách muốn chứng thực cái tờ giấy thể chữ Lệ trên bảng vàng kia có phải là nét chữ của cậu hay không, rốt cuộc có phải cậu muốn để tên của bọn họ ở cạnh nhau hay không.

"Cậu hỏi cái này làm gì?" Kiều Mộ Dương xoa xoa chóp mũi, ánh mắt nhìn về phía bên kia của bàn.

Lê Nhất hơi lúng túng, "Tuỳ tiện hỏi một chút."

"Ồ." Kiều Mộ Dương nhún nhún vai, "Quên rồi."

Quên rồi...

Lê Nhất đành phải cầm một cái tượng gỗ điêu khắc lên, hỏi: "Năm ngoái sinh nhật tớ, cái tượng gỗ điêu khắc cậu tặng tớ là cậu tự tay khắc sao?"

Kiều Mộ Dương suy nghĩ một chút, bình tình gật đầu. Không đợi Lê Nhất có phản ứng gì, cậu giải thích: "Lúc đó không biết hôm đấy là sinh nhật cậu, nên lấy cái tượng gỗ khắc chơi mấy hôm làm thành quà sinh nhật tặng cậu."

"Vậy à." Lê Nhất bắt chước điệu bộ gật đầu của cậu, sau đó nói: "Buổi sáng tớ nghe thấy, cậu và bác sĩ Trung y ấy nói cậu xem tớ như em gái đấy. Tiểu Kiều, cảm ơn cậu đã quan tâm tớ."

"Ừm... Bà ấy có quan hệ rất tốt với ông nội tớ, cái kia..." Kiều Mộ Dương thầm nghĩ, tớ không giải thích như vậy thì nên nói thế nào đây. Lời đến bên miệng, cậu giật mình, cô đột nhiên hỏi về thư pháp, lại hỏi tượng gỗ điêu khắc, rồi lại nhắc đến "em gái" là có ý gì? Cậu lập tức chuyển sang chuyện khác nói: "Buổi tối muốn ăn cái gì?"

"Cái gì cũng được." Lê Nhất lạnh nhạt nói.

Đây là lần đầu tiên Lê Nhất vào thư phòng của Kiều Mộ Dương. Cô từng cho rằng đây là căn cứ bí mật của thiếu niên, cô rất khó có được quyền tham quan. Nhưng lại không ngờ, chỗ này đối với cô mà nói, là vương quốc thần kỳ chứa đầy kho báu. Thiếu niên viết hành thư đẹp, biết điêu khắc... điểm sáng trên người cậu lúc nào cũng nhiều như vậy.

Chỉ là cuối cùng cô không trở thành thiết lập may mắn nhất trong kịch bản yêu thầm này.

Cậu không thích mình, cậu chỉ là, xem mình như em gái.

-

Sáng hôm sau, Lê Nhất đến trường từ lâu.

Lê Mạn thức dậy thấy chỗ Lê Nhất trống không thì hỏi Kiều Mộ Dương: "Con bé đi học rồi?"

"Chắc vậy ạ." Kiều Mộ Dương chậm rì ì ăn sáng.

Lê Mạn phát hiện cậu nhóc này cũng mặc đồng phục, lại hỏi: "Con cũng định đến trường?"

"Đi chơi bóng ạ."

Lê Mạn nói đứt quãng: "Vậy sao hai đứa không đi chung với nhau?"

"Con cũng rất muốn biết." Kiều Mộ Dương đúng lúc ăn miếng cuối cùng xong, tao nhã đứng dậy rời đi, "Tạm biệt Tiểu Lê."

Vào phòng học, một cậu bạn trong lớp liền đi đến nhét vào trong tay Kiều Mộ Dương tờ phiếu trắng, nói muốn cậu bổ sung cuộc bầu chọn hoa khôi trường năm nay.

Cuộc bầu chọn hoa khôi hotboy trường hàng năm của Minh Thành được tổ chức vào hôm qua, Kiều Mộ Dương – người vắng mặt – không bị tước quyền bỏ phiếu, thật sự hiếm thấy.

Cậu bạn giải thích: "Cậu là học sinh chuyển trường, có thể không biết nội quy này. Con trai chọn hoa khôi, con gái chọn hotboy, nếu bỏ phiếu trắng thì xé phiếu là được."

Kiều Mộ Dương cầm phiếu bầu quay lại chỗ ngồi, Kỳ Tri Nhiên sáp qua tuyên bố với cậu: "Chúc mừng cậu, hôm qua không hề hồi hộp mà cậu được chọn thành hotboy của Minh Thành chúng ta."

Theo cậu, đây là trò chơi nhàm chán để học sinh gia tăng chủ đề nói chuyện, cậu chưa bao giờ tham gia vào chuyện đánh giá. Nhưng hôm nay nhìn phiếu bầu trong tay mình, cậu không nhịn được hỏi: "Hôm qua Lê Nhất cũng không đi học, vậy phiếu của cô ấy tính thế nào?"

Kỳ Tri Nhiên: "Bọn Phí Nhã chắc chắn làm thay cô ấy rồi."

"Vậy sao cậu không làm giúp tớ?" Kiều Mộ Dương để phiếu bầu lên trên.

"Hôm qua tớ có gửi tin nhắn cho cậu đấy, là cậu không trả lời được chưa."

Kiều Mộ Dương nhớ đến chuyện này, chiều hôm qua cậu đang đắm chìm trong thế giới của mình, quả thực ngăn cản lại hết thảy âm thanh bên ngoài.

"Tham gia bầu chọn có ai?" Cậu thuận miệng hỏi Kỳ Tri Nhiên.

Kỳ Tri Nhiên nói ra bảy tám tên, trong đó ngoài Hứa Gia Thời và Lục Giai Thuần ra, Kiều Mộ Dương chẳng biết cái tên nào cả.

"Không có Lê Nhất?" Cậu kinh ngạc hỏi.

Kỳ Tri Nhiên: "Cô ấy không muốn tham gia, đã nói từ lâu rồi."

Kiều Mộ Dương nghe vậy thì đậy lá phiếu bầu xuống bằng cuốn sách thật dày.

Xuất phát từ lòng hiếu kỳ, cậu lại hỏi: "Tại sao năm ngoái Lê Nhất không được chọn?"

"Thua ở dáng người á, cô ấy gầy quá, không bằng Hứa Gia Thời."

"..........." Kiều Mộ Dương lộ ra vẻ mặt cảm thấy nực cười.

Đợi Kỳ Tri Nhiên rời đi, cậu lấy phiếu bầu ở dưới cuốn sách ra, cẩn thận nắn nót viết ra một cái tên.