Bạn Gái Giấu Tên Của Tôi

Chương 38: Cậu đang đợi cô trưởng thành



Buổi trưa hôm nay, Từ Lịch – chủ nhiệm lớp 8 tổ chức đợt quyên tiền cho Kỷ Tư Viễn, số tiền nhận được sẽ thuê y tá chăm sóc bố mẹ bị bệnh thay cậu ta.

Lê Nhất rút hết toàn bộ số tiền tiêu vặt mà mấy hôm trước Lê Lãng chuyển cho cô, tìm một phong bì trống nhét vào rồi nhờ Thiệu Tinh Tuyền nhét vào thùng quyên tiền.

Cô tưởng làm như vậy, Kỷ Tư Viễn với lòng tự trọng rất mạnh sẽ không biết số tiền này là cô quyên.

Nhưng mà Kỷ Tư Viễn nhạy bén vẫn phát hiện ra được. Trước khi vào tiết tự học buổi tối, cậu ta đến tìm Lê Nhất, đưa hai cái phong bì cho cô, nói: "Tớ có thể nhận tiền quyên góp của bất kỳ ai, nhưng hai cậu, tớ không nhận được."

Lê Nhất sững sờ một chút, hai người...

Cô nghĩ kỹ câu nói này của Kỷ Tư Viễn một chút, bì thư còn lại có lẽ là của Kiều Mộ Dương. Cô nói với Kỷ Tư Viễn: "Tất cả mọi người đều là bạn học của cậu, cậu không cần đối xử khác nhau. Bây giờ là lúc dùng tiền, giải quyết vấn đề trước là quan trọng nhất. Chỉ còn hơn một tháng nữa là phải thi đại học rồi, nắm chắc thời gian chạy nước rút nhé, chuyện khác để sang một bên."

"Ý tốt tớ xin nhận." Kỷ Tư Viễn vẫn từ chối tấm lòng của Lê Nhất, cậu ta chỉ chỉ bì thư của Kiều Mộ Dương, "Quan hệ của tớ và cậu ta không đến mức này, số tiền cậu ta quyên góp còn nhiều hơn so với toàn bộ lớp bọn tớ, cậu nói xem cậu ra có thể có ý gì."

Lê Nhất mím môi, sắp xếp từ ngữ rồi chân thành nhìn về phía Kỷ Tư Viễn: "Cậu nghĩ nhiều rồi, tất cả mọi người là muốn gắng hết sức để giúp đỡ cậu, Tiểu Kiều cũng vậy."

Kỷ Tư Viễn cười gượng một tiếng: "Quan hệ của hai cậu càng ngày càng tốt... Lê Nhất, người khác không nhìn ra, nhưng tớ có thể nhìn ra, có phải cậu thích..."

"Kỷ Tư Viễn, ổn định tâm tư của cậu một chút, cũng giữ cho cảm xúc của bản thân cậu ổn định lại." Lê Nhất cắt ngang lời Kỷ Tư Viễn rồi nhét hai bì thư vào trong lòng cậu ta, "Số tiền này không phải bố thí, cũng không phải thương hại. Nếu cậu thật sự có lòng tự trong cao, vậy xem như là tớ cho cậu mượn. Với năng lực của cậu, thi vào trường đại học như ý, tiền đồ nhất định sẽ tươi sáng, đến lúc đó cậu trả lại cho tớ."

Lời này của Lê Nhất đúng trọng tâm lại có thể nghe theo. Cô khẳng định thực lực của Kỷ Tư Viễn, điều này khiến cậu ta được an ủi phần nào.

Kỷ Tư Viễn cầm hai bì thư, vẫn không tiếp lời, Lê Nhất xoay người quay về phòng học.

Sau khi Lê Nhất ngồi xuống, Thiệu Tinh Tuyền sát lại hỏi cô: "Kỷ Tư Viễn tìm cậu làm gì vậy?"

Lê Nhất bảo vệ lòng tự trọng của Kỷ Tư Viễn, nói là chuyện học tập.

Thiệu Tinh Tuyền: "Cậu nhờ tớ quyên tiền hộ, Tiểu Kiều cũng nhờ Cao Phi quyên góp giúp. Lúc tớ và Cao Phi đi, tớ có thấy phong bì của Tiểu Kiều, rất dày đó, còn dày hơn cậu nữa. Tiểu Kiều tốt thật."

Xem ra cái người này vì không muốn Kỷ Tư Viễn sinh nghi mà cũng dùng chút tâm tư, nhưng mà làm sao mà Kỷ Tư Viễn phát hiện ra bì thư đó là của Kiều Mộ Dương?

Phí Nhã nói xen vào: "Quan hệ của Tiểu Kiều và Kỷ Tư Viễn cũng không tốt, cậu nói xem cậu ấy có ý đồ gì."

Lê Nhất cười nhạt một cái, "Giúp đỡ bạn học, thể hiện tình cảm, cậu ấy căn bản không có ý đồ gì."

"Ôi, cô tiên cậu thật sự càng ngày càng hiểu anh trai hờ này nha." Phí Nhã chọc.

Anh trai hờ...

Lê Nhất lảng sang chuyện khác nói: "Ngày mai phải thi thử rồi, hai cậu đã chuẩn bị xong chưa? Phí Nhã lần này cậu thi Toán không lên nổi 100, tớ vặn đầu chó cậu xuống đấy."

Phí Nhã cười gian một tiếng: "Hôm qua Tiểu Kiều xếp đề giúp tớ rồi."

"Xếp đề?" Thiệu Tinh Tuyền vội vàng sáp đến bên cạnh Phí Nhã: "Chuyện này sao cậu có thể không chia sẻ hả."

Lúc hai người trao đổi, Lê Nhất nghe vào hết, thầm nhớ kỹ mấy câu hỏi lớn mà Kiều Mộ Dương xếp.

-

Đây là lần thi thử thứ hai đếm ngược đến kỳ thi đại học, các giáo viên lớp 12 cho rằng Lê Nhất và Kiều Mộ Dương thật sự không cần phải tham gia kỳ thi thử lần này nữa, cũng hy vọng bọn họ có thể nhường thứ hạng để khuyến khích các học sinh giỏi khác.

Nhưng Lê Nhất lại nói, cô muốn cùng với Kiều Mộ Dương so một lần cuối cùng. Vì thế các giáo viên quyết định để hai bọn họ đến chỗ thi, nhưng mà không đặt thành tích vào trong danh sách xếp hạng.

Trên đường tan học về nhà, Kiều Mộ Dương đeo balo của Lê Nhất đi đằng sau cô. Tóc đuôi ngựa của cô gái lay động trong gió nhẹ, cần cổ thon dài hiện ra độ cong đẹp đẽ.

Sau khi Minh Thành đổi kiểu dáng đồng phục, đi ở trong sân trường, Kiều Mộ Dương luôn luôn có cảm giác trở về Nhất Trung, nhưng chỉ cần thấy Lê Nhất trong chiếc áo sơmi trắng và váy xếp ly thì có thể kéo suy nghĩ quay về hiện tại.

Thiếu niên duỗi tay chạm vào đuôi tóc của cô gái. Tiếng lá cây xào xạc pha lẫn tiếng tim đập mà chỉ có bản thân mình nghe thấy, Lê Nhất quay đầu lại: "Cậu làm gì vậy?"

Kiều Mộ Dương rút tay lại, không chút để ý hỏi cô: "Sao cậu lại muốn so với tớ?" Rõ ràng cậu chỉ thắng cô gái này có một lần, không hiểu sao cô lại chấp nhất muốn cạnh tranh với mình như vậy.

Lê Nhất phồng má, "Tớ chỉ cảm thấy, gặp một đối thủ như cậu, là chuyện rất thú vị. Tớ nghĩ kiểm tra thành quả học tập trong sự nghiệp cấp 3 của mình, bằng cách cạnh tranh với cậu trong lần thi cuối cùng."

Kiều Mộ Dương: "............."

Lê Nhất lại nói: "Cho nên, lần này cậu nhất định phải dùng hết toàn lực."

"Mỗi lần tớ đều dùng hết sức lực."

"Được."

-

Hôm có điểm thi thử, nhiệt độ không khí ở Thanh Xuyên đột nhiên tăng lên đến ba mươi độ, cả thành phố chính thức bước vào mùa hè.

Sáng sớm Thẩm Minh Húc đã thông báo cho Lê Nhất, cô và Kiều Mộ Dương cuối cùng là ai thắng thì đợi đến sau khi tan học rồi công bố. Lúc biệt đội ăn kem đứng trước bảng vàng xem điểm, Lê Nhất đặc biệt nhìn vị trí đứng đầu bảng, lần này, cái tên trên đó là —— Kỷ Tư Viễn.

Thiệu Tinh Tuyền sau khi nhìn thấy thứ hạng của mình thì phấn khởi nhảy tại chỗ: "Cô tiên, tớ lại tiến bộ rồi, lần này tớ đứng thứ mười hai đó."

Lê Nhất vỗ vỗ đầu cô nàng: "Giỏi quá!"

"Đệt, môn Toán của tớ vậy mà được 113!!" Phí Nhã cũng kích động không thôi, cô ấy đột nhiên siết chặt cánh tay Cao Phi: "Tiểu Kiều thần thông quá đi mất, cậu ấy xếp đề rất chuẩn."

Lúc thi môn Toán, phát bài thi ra, Lê Nhất đi xem câu hỏi Toán hình của câu lớn trước, Kiều Mộ Dương quả nhiên đoán trúng ba câu trong đó.

Hai người bọn họ đều là người hiểu rõ các loại câu hỏi và cách giải quyết, trước đây cô cũng từng xếp đề cho bọn họ nhưng tỷ lệ thành công lần này không cao bằng người này.

Lần này Cao Phi tiến bộ rất nhiều, cậu ta bá vai Lê Nhất: "Moá, tớ được 550 điểm, lần này ba tớ vui đến điên luôn. Cô tiên, muốn ăn cái gì? Tối nay anh đây mời khách, tớ phải khao cậu thật ngon mới được."

"Gọi cả Tiểu Kiều và Kỳ Tri Nhiên nữa." Thiệu Tinh Tuyền nhắc nhở.

Cao Phi: "Cái đó đương nhiên, Tiểu Kiều cũng là linh hồn bổ túc biệt đội ăn kem chúng ta."

Lúc này Phí Nhã quét mắt danh sách top 50, thấp giọng nói: "Hình như Tiểu Kỳ lùi bước rồi, lần này tổng môn tự nhiên cậu ấy phát huy không tốt, tiếng Anh cũng chỉ thi được 101."

Lê Nhất lập tức tìm được tên của Kỳ Tri Nhiên, bởi vì môn học ưu thế mấy đi lợi thế, còn điểm tiếng Anh vẫn luôn rất yếu cũng không đạt yêu cầu, Kỳ Tri Nhiên từ top 10 rớt đến hạng bốn mươi mấy.

Mấy người vừa đi vừa trao đổi, nếu không thì bỏ hoạt động chúc mừng lần này vì Kỳ Tri Nhiên. Lúc đi qua sân thượng, nhìn thấy hai thiếu niên đứng ở tầng cao nhất của toà nhà dạy học đối diện.

"Ấy, Tiểu Kiều đang an ủi Kỳ Tri Nhiên kìa." Thiệu Tinh Tuyền nói.

Khoảng cách rất xa, Lê Nhất nhìn bóng dáng cao lớn anh tuấn của thiếu niên. Chẳng bao lâu sau, cô cho rằng cậu là quái vật có khuôn mặt lạnh lùng và kiêu ngạo, từ chối người khác cách xa hàng ngàn dặm, sau một năm kết thân với cậu, sự dịu dàng của cậu đã hoàn toàn tan vào thế giới của cô như cơn gió mùa hè còn sót lại.

-

Sau khi tan học, Thẩm Minh Húc gọi Lê Nhất và Kiều Mộ Dương lên văn phòng, tuyên bố thành tích thi thử lần này của hai người bọn họ. Nhóm Phí Nhã đang đợi ở trước cửa phòng học, sôi nổi đặt cược xem rốt cuộc là ai thắng.

Thiệu Tinh Tuyền và Cao Phi cảm thấy Lê Nhất vẫn sẽ thắng Kiều Mộ Dương, nhưng Phí Nhã có cái nhìn khác, cô ấy nói đây là lần PK cuối cùng của bọn họ, Kiều Mộ Dương nhất định sẽ không buông lỏng.

Thiệu Tinh Tuyền khó hiểu, hỏi: "Tại sao? Tiểu Kiều cũng đâu phải người để tâm đến thành tích."

Phí Nhã lộ ra vẻ mặt xem kịch vui, giải thích: "Cái này thì cậu không hiểu rồi, trông Tiểu Kiều không để tâm nhưng con trai một khi có lòng thắng bại, đặc biệt là ở trước mặt cô gái mình để ý thì cậu ấy sẽ không muốn thua đâu."

"Tiểu Kiều để ý cô tiên hả?" Cao Phi mê muội nói.

Phí Nhã đập đập tay, chỉ chỉ tình hình trong văn phòng: "Đợi kết quả đi."

Tâm trậng Lê Nhất vậy mà còn căng thẳng hơn so với lúc thi nói tiếng Anh vào năm ngoái. Cô liếc mắt nhìn Kiều Mộ Dương một cái, cái người này điềm tĩnh, không tỏ ra nắm chắc phần thắng, cũng không mảy may quan tâm đến việc lỡ như thua trận đấu này.

Cười như không cười trên mặt Thẩm Minh Húc khiến Lê Nhất không nắm được suy nghĩ. Từ Lịch tuỳ ý lật sách bài tập tiếng Anh, làm như có thật mà đánh giá Lê Nhất và Kiều Mộ Dương từ trên xuống dưới.

"Hai thầy cô đừng thừa nước đục thả câu nữa." Kiều Mộ Dương ngồi dựa vào bàn làm việc của Thẩm Minh Húc, Lê Nhất đứng đối diện, liếc mắt nhìn đồng hồ một cái.

Lê Nhất nhận ra sự mất kiên nhẫn của cái người này, hơi nghiêng người, phụ hoạ nói: "Thầy cô mau tuyên bố đi ạ."

Từ Lịch để sách bài tập xuống, lấy cục tẩy trên bàn, nhẹ nhàng đưa đến gáy Kiều Mộ Dương, nói: "Lê Nhất, lần này, thằng nhóc này may mắn thắng em ba điểm. Dựa theo danh sách xếp hàng, hai em vẫn nằm trong top 2."

Lê Nhất không có tâm trạng tốt trời sinh không sợ hãi như Kiều Mộ Dương. Cô thua, thua ba điểm. Cô nghẹn họng theo bản năng, sau đó nặn ra nụ cười gượng gạo, nhìn về phía Kiều Mộ Dương: "Chúc mừng cậu nha."

Kiều Mộ Dương nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô, nhìn thấy được sự ủ rũ bị thua và không cam lòng trong mắt. Cậu không ngờ cô lại có lòng thắng thua mãnh liệt như vậy với mình.

Nhưng mà, mục đích của cậu đã đạt được.

Cậu sờ sờ chóp mũi, mãn nguyện nói: "Cảm ơn."

Thẩm Minh Húc đã làm chủ nhiệm lớp của Lê Nhất ba năm nên hiểu rõ nhất tính cách của cô. Cô gái này là một học sinh không hề có tính kiêu ngạo, trong những ngày tháng bị Kỷ Tư Viễn ép thành "Lão Nhị ngàn năm", cô vẫn luôn kiên cường cố gắng hơn bất cứ ai, cũng kiên định hơn bất cứ ai. Rốt cuộc một năm cuối cùng này, cô chuyển mình vượt qua Kỷ Tư Viễn, giành lấy hạng nhất, thực hiện câu nói "người cũng như tên."

Nhưng mà, Minh Thành lại có một Kiều Mộ Dương chuyển đến.

Kiều Mộ Dương cái người này, là tuyển thủ thiên phú, luôn khiến cho người ta có cảm giác —— dường như không phí sức lực nào cũng có thể giành được vương miện.

Thật ra IQ và thiên phú của Lê Nhất căn bản không thua cậu, nhưng cô có một vẻ ngoài cứng rắn khiến cho người ta cảm thấy cô không có đạt hạng nhất dễ như trở bàn tay như Kiều Mộ Dương.

Quần chúng thổi phồng khắp nơi, không tốn sức lực là người có thể chiến thắng.

Từ Lịch nhìn thế nào cũng cảm thấy cái thằng nhóc Kiều Mộ Dương lần này có hơi đắc ý, cô ấy dùng "điểm nổi bật" để trấn áp sự oai phong của đứa trẻ này và tăng khí thế cho Lê Nhất.

Cô ấy trải bài văn tiếng Anh và bài văn Ngữ văn của hai người lên trên mặt bàn, chất vấn Kiều Mộ Dương: "Lần này em viết văn rất tốt. Hôm nay cô Ngữ văn nói, đọc bài văn của em còn tưởng là Lê Nhất viết, xem ra vì nâng cao điểm Ngữ văn, mà em không ít lần tìm Lê Nhất học bù nhỉ. Bài văn tiếng Anh của hai đứa cũng vậy, dùng rất nhiều mẫu câu giống nhau và đều trích dẫn danh ngôn của Kobe."

"Vậy à, tôi xem xem." Thẩm Minh Húc ồn ào nói: "Lê Nhất em mà dạy học trò chắc thầy chết đói mất."

Lê Nhất chỉ là không giấu được cảm xúc, cảm giác mất mát mà thôi. Thấy hai giáo viên lo lắng an ủi mình bèn cười một cái, dịu dàng nói: "Vốn dĩ thực lực của Tiểu Kiều cũng rất mạnh ạ."

Kiều Mộ Dương nghịch cục tẩy của Từ Lịch, lười biếng nói: "Bài văn Ngữ văn của em là viết theo cách hành văn của Lê Nhất, nếu không thì sao em có thể thắng cô ấy chứ."

Lê Nhất: ".............."

Thiệu Tinh Tuyền và Cao Phi ở bên ngoài biết được Lê Nhất thua Kiều Mộ Dương, vừa "đau lòng" cho Lê Nhất vừa hối hận mình đã cược sai. Phí Nhã cười đến mặt mày hớn hở, cô ấy thầm nói: "Ở bên ngoài thì Tiểu Kiều thắng, nhưng trên thực tế vẫn là cô tiên thắng."

Có thể viết văn theo, chứng tỏ Kiều Mộ Dương đã đọc bài văn của Lê Nhất vô số lần. Phí Nhã cảm thấy mình chèo thuyền đến đường rồi.

Cao Phi vỗ một cái lên đầu Phí Nhã: "Cậu vẫn suy nghĩ cho kỹ nên an ủi cô tiên thế nào đi."

"Cô tiên nhà chúng ta cũng đâu phải cô gái nhỏ mọn, lúc cô ấy thắng tự tin, thua cũng sẽ rất có phong độ." Phí Nhã kéo Thiệu Tinh Tuyền, "Đi thôi đi thôi, cho dù là an ủi, cũng phải để đầu sỏ Tiểu Kiều này tự đi an ủi."

Trong văn phòng, Thẩm Minh Húc chính thức thông báo với Lê Nhất và Kiều Mộ Dương, từ ngày mai, hai người bọn họ có thể không cần đến trường đi học nữa, hai người sẽ tốt nghiệp trước.

Trong bầu không khí nhuộm dần sự căng thẳng chạy nước rút, hai người không cần thi đại học có vẻ không ăn khớp. Nhà trường xuất phát cân nhắc từ nhiều mặt nên đã ra quyết định này.

Một người được cử đến học trường hàng đầu trong nước, người còn lại trúng tuyển sớm vào trường nổi tiếng nước ngoài. Hai học sinh xuất sắc, ưu tú sắp chia tay kiếp sống trung học của họ trong khung cảnh vô hạn.

Ra khỏi văn phòng giáo viên, đối diện với toà nhà dạy học màu xanh xám trang nghiêm trong màn đêm, Lê Nhất hít sâu một hơi, hỏi Kiều Mộ Dương bên cạnh: "Một năm chuyển trường đến Minh Thành này, so với hai năm cậu ở Nhất Trung kia, thời gian nào khiến cậu ấn tượng sâu sắc nhất?"

Kiều Mộ Dương ngẩng đầu nhìn gác chuông xa xa, đúng lúc có chiếc máy bay lướt qua trên bầu trời đen như nhung. Lê Nhất nhìn theo tầm mắt của cậu, ánh mắt ngưng trọng, nhưng không như dự đoán cậu quay đầu lại, tha thiết nhìn mình. Ngôn Tình Sắc

Giọng nói thiếu niên như miếng ngọc rơi vào hố trong, cậu nói: "Bây giờ tớ không thể nào đánh giá được. Nhiều năm sau nhớ lại, xem tớ có thể nhớ đến đoạn nào, vậy đoạn ấn tượng đó mới được gọi là khắc sâu."

Lê Nhất vẫn nhìn lên bầu trời, cô yên lặng gật gật đầu.

Thiếu niên lại nói: "Tớ đoán, chuyện xảy ra hôm nay nhất định sẽ khiến cậu nhớ rất lâu."

Lê Nhất nhún nhún vai: "Phải."

"Xem ra chuyện tớ thắng cậu này, vẫn còn rất ý nghĩa."

Cô gái bỗng nhiên quay đầu lại, đối diện với ánh mắt nóng rực lại sáng ngời của thiếu niên.

"Thật ra tớ không có phần thắng, nhưng tớ đã dốc hết toàn lực, thậm chí không từ thủ đoạn bắt chước bài văn mẫu của cậu trước đó." Thiếu niên đối diện chân thành thú nhận.

"Là để thắng tớ?"

Không, thắng cậu không phải mục đích. Cho dù tương lai có xảy ra chuyện gì, khiến cậu có thể nhớ kỹ tớ, mới là mục đích.

Cho nên tớ đã dùng hết sức lực.

Kiều Mộ Dương duỗi eo, vỗ sau đầu Lê Nhất một cái: "Đi thôi."

Lê Nhất dường như đã hiểu ra cái gì. Sau khi đi được mấy bước, cô lại chưa từ bỏ ý định mà hỏi đến cùng: "Vậy bây giờ cậu chắc chắn rất có cảm giác thành tựu nhỉ?"

"Đương nhiên, cậu rất thất vọng?"

"Có một chút."

"Vậy tớ nên an ủi cậu thế nào?" Thiếu niên cười nói.

Lê Nhất lắc đầu: "Thắng bại là chuyện bình thường."

"Tại sao cậu lại muốn thắng tớ?" Thiếu niên lại hỏi.

Vì để cậu nhớ kỹ tớ. Cho dù tương lai có xảy ra chuyện gì, cho dù sau này chúng ta có cách xa bao nhiêu, tớ hy vọng cậu đều có thể nhớ kỹ tớ.

Thông minh như cậu, có thể có bao nhiêu cô gái lọt vào mắt xanh của cậu. Thắng cậu, là hy vọng để cậu có thể coi trọng tớ, nhớ kỹ tớ.

Cơn gió đầu hạ nhẹ nhàng lướt qua gương mặt thanh xuân tự tin của cô gái, Lê Nhất mỉm cười nói: "Mục đích cậu muốn thắng tớ là cái gì, thì chính là mục đích tớ muốn thắng cậu."

Thiếu niên nở nụ cười, nụ cười giống như băng tuyết hoà tan trong nắng xuân. Cậu vô thức nhéo nhéo lỗ tai mình, đáp lại: "Xem ra cậu rất có dã tâm."

-

Trên xe bus về nhà, Lê Nhất hơi nghiêng đầu, có thể nhìn thấy sườn mặt vẫn luôn khiến cô rung động ở bên cạnh. Lúc này xe bus chạy vào một cái hầm cầu, ánh sáng tối tăm, Lê Nhất mượn cơ hội chuyên chú ngắm gương mặt của thiếu niên.

"Trên đường về nhà chỉ có hầm cầu này, cơ hội chỉ có một lần." Kiều Mộ Dương bỗng nhiên mở miệng, tinh chuẩn bắt lấy ánh mắt nhìn lén của Lê Nhất.

Trong lúc ánh mắt giao nhau, xe chạy ra khỏi hầm cầu, hai đôi mắt đều bị chiếu sáng.

Lê Nhất luống cuống che giấu, mạnh miệng nói: "Tớ muốn xem cậu có đang ngủ không?"

"Không, ngủ là chuyện lãng phí thời gian."

Lê Nhất: "?"

Kiều Mộ Dương giơ tay lên hất hất cái đuôi ngựa của Lê Nhất, hỏi: "Cái dây buộc tóc tớ tặng cho cậu, sao cậu không dùng?"

Đương nhiên là sợ dùng rồi hư. Dây buộc tóc cậu tặng chỉ có một dây đó thôi.

Lê Nhất lại nói: "Có cơ hội sẽ dùng nữa."

Có cơ hội...

Kiều Mộ Dương nói: "Nếu cậu thích, tớ lại làm thêm mấy cái cho cậu là được."

Lê Nhất trợn tròn mắt: "Cho nên thật sự là cậu tự tay làm?"

".........." Kiều Mộ Dương quay đầu đi, "Cậu xem là vậy đi."

Không hiểu sao gò má Lê Nhất nóng lên, giây phút này cô bỗng nhiên cảm thấy, ông Trời cho cô cái kịch bản này, cuối cùng cũng bắt đầu không giống với cái kịch bản mà cô tự cho rằng là mình lấy được.

Sự cẩn thận dè dặt của cô ở một góc độ đơn lẻ có thể sẽ sớm kết thúc trong mùa hè nóng bức này.

Trong năm tháng trôi qua, cô cảm thấy trong cuộc đời mình đều có bước mấu chốt, bước lên, đều giống như mở một chiếc hộp mù. Chẳng lẽ, cái bước liên quan đến yêu thầm này, sẽ khiến cô mở ra cái hộp đựng tâm nguyện của mình. Giống như ngày đó nhận được suất tư cách được cử đi học cũng khiến cô mừng rỡ như điên.

Đúng lúc này, thiếu niên nhẹ giọng thở dài, hỏi: "Lê Nhất, tại sao tháng mười cậu mới trưởng thành."

Giọng điệu của thiếu niên giống như nói mớ, nhưng câu nói này đối với Lê Nhất mà nói, lại có ý nghĩa khác thường.

Cậu đang đợi cô trưởng thành.