Bạn Gái Tôi Ngọt Nhất Trên Đời

Chương 24: Viên kẹo thứ hai mươi tư



Văn Nhân Nhất thấy thế thì nhức đầu lắm, đang định gửi một dấu hỏi chấm đến, nhưng cậu ta nghĩ lại một chút rồi xoá nó đi.

Ship sai CP sẽ phải đau khổ muôn phần ấy hả?

Kết hợp với câu nói gây chấn động lần trước của “Nấm lùn”: “Tôi đứng về phía Giang Dịch”… CP ở đây là đang nói đến Giang Dịch và Thư Điềm ư?

Văn Nhân Nhất nhớ, bản thân cậu ta phát hiện ra sự bất thường của Giang Dịch là vì cậu ta quá hiểu đại ca mình, hơn nữa, cậu ta còn phải quan sát đại ca rất kỹ, quan sát hơn cả ngày trời mới phát hiện ra chút ít manh mối.

Đáp án cuối cùng mà cậu ta nhận được còn chẳng phải là vì hỏi mà ra.

Mà là phải gạ hỏi mới nhận được câu trả lời ấy.

Văn Nhân Nhất thực sự không hiểu.

“Nấm lùn” lấy tự tin từ đâu mà có thể chắc như đinh đóng cột như thế? Chỉ bởi vì cô ấy là fan CP tự phong thôi ư???

Cậu ta để quần áo định mang theo để đi tắm sang một bên, ngồi ở mép giường, bấm vào đường dẫn mà “Nấm lùn” gửi tới.

Có thể là vì đã biết chuyện Giang Dịch thích Thư Điềm từ trước, nên khi Văn Nhân Nhất đọc những gì chủ bài đăng viết, cậu ta chẳng bất ngờ gì cả, thậm chí là cậu ta còn muốn cung cấp thêm tin tức cho mấy người bọn họ nữa kìa.

Nhưng cậu ta không thể, cậu ta vẫn còn muốn sống.

Văn Nhân Nhất đọc lướt thật nhanh qua phần chữ rồi thẳng tay nhấn vào video.

Tạp âm xung quanh rất nhiều, rất ồn ào, hình ảnh cứ chớp nhoáng liên hồi, có thể thấy, tâm tình của người quay rất kích động.

Đầu tiên là hình ảnh hai người đi xe đạp cạnh nhau, đi sát lề đường, hai người không ngừng bị người khác vượt qua mặt, nhưng hai người vẫn đi với tốc độ không nhanh không chậm ấy.

Bấy giờ, ống kính được phóng to lên.

Xuyên qua bóng tối, Văn Nhân Nhất nhận ra chiếc xe đạp màu đen vừa ngầu vừa đắt tiền của Giang đại ca. Cậu ta từng mượn chiếc xe này và đã từng lái thử nó rồi, về tính năng thì không còn gì để nói nữa, bình thường thì chỉ cần đạp một vòng thôi là đã có thể đi được mười mét rồi.

Đi đôi với chiếc xe địa hình màu đen ngầu ngầu đó, là một chiếc xe nho nhỏ trăng trắng…

Văn Nhân Nhất không biết nên hình dung loại xe này như thế nào nữa.

Bánh xe nhỏ, không có biến tốc, có giỏ phía trước và ghế ngồi đằng sau, thuần một màu trắng, trông nó rất dễ thương.

Thế nên, đây chính là chiếc xe bán manh [*] đó ư? Xe manh hả?

[*] Bán manh: tỏ vẻ dễ thương, thả thính, làm nũng

Xe dễ thương?

Còn là xe của con gái nữa chứ?

Không cần biết đó là loại xe gì, tóm lại là… Em gái nhỏ Thư Điềm đi chiếc xe đạp đáng yêu này không tốn quá nhiều sức, nhưng tốc độ chân lại không hề chậm, cũng không dừng đạp một chút nào.

Thư Điềm vừa cười vừa nói với người bên cạnh, hoàn toàn không chú ý đến chân của Giang đại ca.

Chiếc xe đen ngầu lòi đi bên cạnh chiếc xe trắng nhỏ, lần nào đại ca cũng chỉ đạp có nửa vòng thôi, rồi lại chờ xe trắng đạp xong bốn vòng thì mới đạp nốt nửa vòng còn lại.

Video dài tầm một phút, thì cảnh bóng lưng của hai người và hai chiếc xe đạp đã được đặc tả tận bốn mươi phút rồi, cả video họ không lộ mặt, chỉ thấy được phần gáy của họ mà thôi.

Một giây cuối trước khi video kết thúc, dưới tình cảnh đầy bất ngờ, không ai doand trước được, Thư Điềm đã quay đầu sang nhìn Giang Dịch, không biết là đã nói gì nữa mà Giang Dịch cũng quay đầu lại nhìn cô, mặc dù không thấy rõ mặt nhưng nụ cười trên mặt cô gái lại rất rạng rỡ.

Chậc.

Văn Nhân Nhất cảm thấy chủ bài đăng này có tiềm năng lớn lắm.

Đầu tiên là, cô bạn này có một đôi mắt rất nhạy bén trong việc phát hiện ra cái đẹp.

Thứ hai, tay cô ấy run run, không cần phải dùng thêm hiệu ứng gì cầu kỳ hết, mà đã quay lại được một video khiến người ta phải “chết ngộp” trong đống “trái tim bong bóng hồng”, mỗi một trái bóng đều như như muốn nở to ra.

Đúng là nhân tài mà.

Xem xong video, Văn Nhân Nhất kéo xuống dưới phần bình luận.

2 # [Chanh thành tinh]: A a a a a a a a a a ôi mẹ ơi, sao tôi lại thấy hai người này ngọt ngào một cách bất thường vậy nhỉ??? Tôi phấn khích quá a a a a a a a a a a…

Người đó là Giang Dịch Giang Dịch Giang Dịch đó! Tôi đang nghĩ gì vậy???

3 # [Khoai tây thành tinh]: Trời ơi, lầu trên à, bạn không cô đơn đâu.

Tôi còn chưa bao giờ nhìn thấy cô gái mà hơn nửa tháng qua đã xảy ra đủ loại tin đồn với đại ca trường nữa chứ. Video này cũng là lần đầu tiên mà tôi thấy cô ấy đấy.

Nhưng nhìn bóng lưng thì có thể thấy, đây là một cô gái rất xinh đẹp, con mẹ nó chứ, mái tóc này là sao đây? Vừa đen mà lại còn vừa dài, dùng Rejoice hả??

4 # [Ha ha ha]: Lầu trên, Rejoice ấy hả, đang muốn làm cho tôi chết vì cười hả?

5 # [Rejoice trả bạn bao nhiêu tiền]: Head&Shoulders đây sẽ trả cho bạn gấp đôi!!!

6 # [Em gái mê Giang Dịch số một]: A a a a a a a a đại ca lại tới nữa rồi! Tuần này tôi đã đặc biệt chạy đến lớp của đại ca chỉ để ngắm anh ấy thôi đấy! Đúng thật là đẹp trai chết đi được hu hu hu! Ngắm Giang Dịch xong, lần đầu tiên tôi cam thấy màu xanh của đồng phục trường mình như c*t vậy á! Nó trắng quá đi!!!

7 # [???]: Đồng phục quá trắng??? Lôi bộ lọc ảo lòi của fan ra mà đánh chết đi.



22 # [Bình tĩnh nào]: Alo chủ bài đăng à, còn cả những người đang gào thét nữa, đừng đoán bừa nữa, được không nào? Chẳng phải rất nhiều người đều đang đồn Giang Dịch không thích con gái à? Sao tự dưng lại lòi ra một… Lý trí chút đi, tự mình ảo tưởng là đáng sợ nhất đó:)

23 # [Ngọt ngào quá]: Tôi không cần biết! Ánh mắt cuối video đó đó!! Ôi mẹ ơi, con đi chết đây trời ơi, ôi cái tình bạn cùng đạp xe đẹp đẽ gì đây trời! Chín bỏ làm mười, đó chính là tình yêu đó!!

24 # […]: Tình bạn đạp xe đẹp đẽ… Đỉnh đấy.

25 # [Quả chanh số bốn]: Mẹ nó chứ, cái nụ cười và cả cái ánh mắt cuối cùng đó đó! thật là con mẹ nó giống tình yêu quá! A a a a a a!

26 # [Quả chanh số năm]: Tôi thấy chua quá, tôi biến thành chanh rồi, có chua chết tôi thì tôi cũng muốn đạp xe cùng đại ca a a a a a a a!



Văn Nhân Nhất: “…” Quá đáng sợ.

Văn Nhân Nhất quay lại Wechat, nhìn biệt danh “Nấm lùn”, bỗng dưng trong đầu cậu ta hiện lên hình ảnh mái đầu của cô gái nhỏ, hình như, trong tiết Thể dục lần đó, cậu ta có đụng vào, cảm giác khi sờ vào những sợi tóc mềm mại đó thật thoải mái.

Chắc chắn là cô ấy sẽ trợn mắt, bĩu môi với vẻ mặt không phục, sau đó gửi cho cậu ta một đống dấu chấm than.

Phì.

Cậu không nhịn được mà bật cười, nhắn lại cho “Nấm lùn” vài chữ: Biết rồi, đồ tóc tơ.



Sau khi Thư Điềm xem xong bài viết và tải hết các bình luận, cô lại xem video đó thêm ba lần nữa.

Thật ra, lúc hai người cùng đạp xe, vì vẫn luôn nói chuyện, cô phụ trách nói, còn Giang Dịch phụ trách nhìn đường, thi thoảng anh sẽ trả lời cô, nên từ trước đến giờ cô vẫn không hề chú ý đến chuyện tốc độ.

Không ngờ…

Qua video này lại thấy rõ đến thế.

Cho nên, bỏ qua những lời suy đoán của mọi người, thì có nghĩa là Giang Dịch vẫn luôn đợi cô à?

Thư Điềm không thể nói rõ ra được cảm giác trong mình là gì. Lúc thấy Nguyên Loan Loan và Diêu Nguyệt cùng hét lên “A a a a a a” hoà vào trong tiếng ồn ã của đám đông, cô vẫn có thể bình tĩnh gõ mấy chữ: “Các cậu đừng gào nữa, không thể nào.”

Chủ bài đăng suy đoán, đoán cái gì mà đóng giả cặp đôi, đều là vớ vẩn hết…

Lý do tại sao đại ca lại đột ngột mặc đồng phục vẫn còn là một bí ẩn gây tranh cãi.

Nhưng chuyện cái xe thì dễ giải thích rồi, dù gì thì họ cũng đã nói là sẽ đi cùng nhau mà, nếu cô đi chậm thì anh sẽ đợi cô.

Trước kia Thư Điềm từng nghe có người nói rằng, tình cảm thuở bé, cho dù đó có là tình bạn, thì cũng không thể coi là thật được.

Hồi cấp hai, khi gặp được Lâm Dĩ An, lúc đó cô cũng không còn nhỏ nữa rồi, cô cũng không phải kiểu người vẫn còn giữ liên lạc với bạn thân từ hồi cấp hai, nếu để nói về người mà cô vẫn còn giữ quan hệ rất tốt từ thuở bé cho đến bây giờ, thì e là cũng chỉ có mỗi mình Giang Dịch mà thôi.

Cho nên, không chỉ là tình anh em, người này còn kiêm luôn tất cả tình bạn và cả thân phận bạn thân của cô từ hồi nhỏ cho đến tận bây giờ.

Nhìn thử mà xem, là một đàn anh nổi loạn và thiếu kiên nhẫn, ấy thế mà ngày nào cũng như ngày nào, cả lúc đi học và khi tan học, anh đều giúp cô cầm lái nhìn đường, còn giảm tốc độ vì cô nữa chứ.

Vậy thì tại sao lại không thể coi là thật được chứ?

Thật đến nỗi không thể thật hơn nữa luôn ấy chứ!!!

Sang tuần là sẽ đến kỳ thi tháng, Thư Điềm là kiểu người “bình thường học thế nào thì lúc thi cũng sẽ học như thế ấy”, cô nghĩ ngợi đôi chút, rồi sau đó cô thoát ra khỏi diễn đàn, quay lại Wechat, gửi cho anh một tin nhắn.

[Thư Điềm]: Anh Giang Dịch, sang tuần là thi rồi đấy, anh biết chưa?

Có lẽ là anh cũng đang chơi điện thoại.

Giang Dịch trả lời lại ngay: Biết rồi.

Thư Điềm cười cười, lại gõ chữ tiếp: Vậy, cuối tuần cùng ôn tập nhé anh?



Buổi tối, lúc Thư Điềm lên mạng để quan tâm cậu bạn Gà tiểu học kia một chút, cô phát hiện ra là, không chỉ là chưa tiến triển thêm chút nào, mà người này còn chưa qua chặng đó được nữa, đúng là đáng thất vọng thật đấy.

Cô thấy cậu nhóc này nhát gan quá.

Tất nhiên là, cô có thể thông cảm cho kiểu nhát gan này được, chẳng phải mấy cuốn tiểu thuyết với phim truyền hình đều có cái kiểu lo lắng như là “Lỡ đâu tỏ tình xong thì đến cả làm bạn cũng không làm được nữa thì sao?” hay sao?

Hơn nữa, cũng không biết là ma xui quỷ khiến hay gì nữa, mà hình như là Gà tiểu học đã yêu thích cái kiểu trò chơi thiếu nữ yêu đương đó rồi.

Cũng không thể nói là yêu thích đâu nhỉ?

Có thể là vì Thư Điềm thấy cậu nhóc này đã làm đủ mọi cách rồi mà vẫn không thể vượt qua chặng mới được, mà cậu ta cũng chưa được ai tỏ tình bao giờ, nên có thể là sẽ có lúc cậu ta bùng nổ cảm xúc rồi để lại ám ảnh tâm lý.

Thế là, cô mơ hồ đưa ra một vài chỉ dẫn, cũng không nói thêm gì khác nữa, sau cùng, cô còn chúc phúc cho hành trình chinh phục trò chơi của cậu bạn này.

Tối qua đã hẹn với Giang Dịch là hai giờ chiều, đúng giờ hẹn, Thư Điểm xuất hiện ở cửa nhà đối diện, cô ấn chuông rồi sau đó đi vào nhà, sau khi quen cửa quen nẻo mà chào hỏi bố mẹ Giang, mẹ Giang đã mở cửa để cô đi vào phòng Giang Dịch.

Lúc bước vào, Giang Dịch đang đi từ phòng tắm ra, có lẽ là vì vừa mới tắm xong, nhìn biểu cảm trên gương mặt anh thì có thể hiểu rằng, rõ ràng là anh không nghe thấy tiếng cô đi vào.

Giang Dịch khoác trên vai một chiếc khăn trắng tinh, tóc vẫn còn đang nhỏ nước, lộn xộn nhưng cũng rất ra hình ra dạng. Khi anh ngước mắt lên nhìn cô, đôi mắt hoa đào của anh còn đọng hơi nước, lông mi ướt đẫm, ​​vẻ kinh ngạc hiển hiện lên trong ánh mắt.

Không hiểu sao mà cô lại thấy khá đáng yêu.

Thư Điềm cảm thấy, chắc là vì sau khi lên cấp ba, cô đã bị điên rồi nên mới thế.

Đại ca đáng yêu á? Đại ca đáng yêu ấy à.

Đây là suy nghĩ đã xuất hiện trong đầu cô không dưới một lần.

Suốt ngày toàn nghĩ cái gì thế này! Sao có thể đặt đại ca bên cạnh cái từ đáng yêu đó được!

Lúc mẹ Giang ra ngoài thì tiện tay khép cửa lại.

Thư Điềm cong môi cười, giơ đống sách trong tay về phía anh: “Bây giờ mình bắt đầu anh nhé?”

Giang Dịch gật đầu: “Ừm.”

Sau khi ngồi xuống, bỗng nhiên Thư Điềm nghĩ đến cái người ban nãy, lúc cô đi vào nhà mà không nhìn thấy, học sinh siêu siêu siêu giỏi của nhà họ Giang.

“À đúng rồi…” Cô quay đầu hỏi: “… Anh Giang Ngôn đâu? Em quên mất, chắc là bây giờ anh ấy cũng về rồi…” Chắc chắn là Giang Ngôn học giỏi hơn cô nhiều, Thư Điểm nghiêm túc đề nghị: “… Hay là để anh Giang Ngôn ôn tập chung với anh đi nhé? Anh ấy giỏi hơn em nhiều.”

“Không cần đâu.”

“Hả?” Thư Điềm nghĩ nghĩ: “Anh ấy bận rồi ạ?”

Giang Dịch nhớ lại lúc ăn trưa, người anh trai ấy đã tận tình hỏi han em trai mình, hỏi xem có cần anh ấy giúp ôn tập không.

Anh thản nhiên đáp: “Anh ấy mệt rồi, đang nghỉ ngơi.”

“…”

Câu này khiến người ta phải nghĩ đến tình trạng sức khoẻ hiện giờ của người thiếu niên đó.

Haiz, anh Giang Ngôn thảm thật đấy.

Thư Điềm bày ra biểu cảm thấu hiểu, gật gật đầu: “Vậy chúng ta bắt đầu thôi, từ Vật lý…”



Sau hai tiếng.

Giang Dịch cảm thấy việc học thật sự rất khó nhằn.

Mẹ nó chứ, sao trên thế giới này lại có một chuyện khó khăn đến mức này vậy nhỉ?

Vì sao lại phải vẽ sơ đồ mạch điện?

Vì sao lại phải tính hàm số?

Trong cuộc sống này, chỉ cần gặp một cái đèn thôi là đã có công tắc rồi, có ai tự đi vẽ sơ đồ mạch điện làm gì đâu? Chỉ mỗi việc ra ngoài mua một mớ rau thôi mà, có ai còn cho cải thảo là x, rau cần là y xong rồi đi tính tiền hay không?

Bây giờ, trong đầu anh chỉ toàn là một mớ bòng bong.

Cũng may là đã có Thư Điềm giảng bài cho anh, cũng vì đã có buff của cô rồi nên anh mới không trèo lên giường mà ngủ thẳng cẳng, nếu không thì, dù có là người kiên nhẫn nhất nhà thì cũng đã mất kiên nhẫn với anh từ lâu lắm rồi.

Tuy nhiên, kiên nhẫn là một chuyện, nghe hiểu và học được lại là chuyện khác.

Lúc Thư Điềm đi đã là hơn năm giờ chiều, mới ăn cơm xong chưa bao lâu, Giang Dịch quay về phòng, anh mở giao diện trò chơi mà tối qua, ngay giờ này anh cũng chơi lên.

Mắc kẹt ở cùng một chỗ.

Suốt cả tuần này, anh đã dồn hết toàn lực cho một nhân vật. Giang Dịch đã tìm hiểu rất rõ các thông tin có liên quan đến Từ Tức, một nhân vật có thiết lập là “một học sinh giỏi vô cùng đẹp trai, ăn nói nhẹ nhàng, cực kì thu hút”.

Anh phát hiện ra, điểm mấu chốt của trò chơi này là nằm ở chỗ, khi đang thu hút một nhân vật nào đó, không được có mối quan hệ quá mập moè với người khác, nhưng cũng không được không có mối quan hệ nào.

Bởi vì nếu không có mối quan hệ nào, thì thuộc tính “Ghen” sẽ không được kích hoạt, nên cũng không thể đi đến bước “Tỏ tình” được.

Khó quá rồi đó.

Giang Dịch nghiên cứu nguyên cả tuần mới hiểu ra.

Chỉ là một trò chơi thôi mà, cần gì phải làm khó người ta đến vậy cơ chứ.

Có lẽ là xuất phát từ tâm lý “cái gì tốt thì phải để lại sau cùng”…

Giang Dịch mở thẻ tỏ tình ra, nhấp vào khu vực bình luận ở góc trên bên phải, đọc những bình luận được đăng bởi những người có ID như “Bà xã Từ Tức”, “Vợ Từ Tức”, “Tức Tức mami sẽ mãi mãi yêu con”…

Anh muốn biết người này đã nói gì mà họ lại phấn khích đến mức độ này.

Giang Dịch nhấn mở thẻ tỏ tình ra, bốn chữ cuối cùng thì chữ “Bắt đầu hành trình” cũng không còn là một màu xám nữa.

Anh bấm vào.

Là khung cảnh một lớp học trống vắng sau khi tan học, đó là một buổi chiều hoàng hôn rất đỗi bình thường.

Đầu tiên là những đoạn đối thoại chẳng có ý nghĩa gì giữa các nhân vật, tạo hình Từ Tức khá là hiền làn, nhẹ nhàng, lúc nào cũng tươi cười, Giang Dịch nhìn những dòng chữ trên màn hình với vẻ mặt vô cảm.

Từ Tức cười: [Daddy Giang Dịch à, tôi có chuyện muốn nói với em.]

Giang Dịch bấm vào màn hình.

Bố Giang Dịch: [Được, được chứ, em nghe đây ~ Anh nói đi. [Đỏ mặt]]

“…” Nói lắp cái con khỉ, đỏ mặt cái con khỉ.

Gương mặt Từ Tức bỗng đỏ bừng lên, trên màn hình xuất hiện một hàng chữ khác.

Từ Tức: [[Nhẹ nhàng nói] Tôi vẫn nên viết ra cho em xem thì hơn.]

Bố Giang Dịch: [[Ngại ngùng gật đầu] Được thôi được thôi ~]

Giang Dịch đợi.

Đợi khoảng mười giây thì Từ Tức cũng đã viết xong.

Trước mặt anh xuất hiện một trang giấy.

Ba hàng chữ, ba câu.

Hả?

Hả???

Giang Dịch nhìn đi nhìn lại, ngoài câu thứ ba “Dady Giang Dịch, tôi thích em” ra, thì… sao hai câu trước anh nhìn mà không hiểu gì hết vậy?

Giang Dịch sao chép hai câu đầu tiên lên mạng tìm kiếm, chỉ thấy một loạt kết quả “A a a a a a a a a Tức Tức của tôi quyến rũ quá mức rồi đó a a a a a a em yêu anh cả đời này luôn hu hu hu”, không ai giải thích gì cả.

Không ai giải thích luôn á?

Hai câu này có nghĩa là sao??

Ai cũng hiểu hết hả???

Giang Dịch ngơ ra mất mấy giây, sau đó anh chụp màn hình lại.

Anh đang định đi ra ngoài, nhưng rồi, sau khi suy nghĩ lại một chút, thì anh đã tìm giấy bút để chép hai câu đó lại, sau đó anh mới đi ra ngoài, thuần thục đi sang gõ cửa phòng bên phải.

Cửa được mở ra rất nhanh.

Giang Ngôn mặc một bộ đồ ở nhà, bộ quần áo rộng thùng thình khiến anh ấy gầy đi trông thấy, có lẽ anh ấy chỉ vừa tháo kính ra thôi, vì hai bên sống mũi thẳng tắp vẫn còn hằn hai vết đo đỏ.

Hai người cao tương đương nhau, nhìn nhau xong, chàng trai trẻ ngạc nhiên một lúc, sau đó lại mỉm cười, giữa hai hàng lông mày chợt trở nên dịu dàng, “Sao vậy A Dịch?”

Anh ấy vừa hỏi, vừa nghiêng người để anh vào phòng.

Giang Dịch vào trong, sau khi thấy anh ấy đóng cửa lại thì anh mới đưa tờ giấy trong tay ra: “Anh, anh xem giúp em hai câu này có nghĩa là gì với.”

Giang Ngôn cũng ngây người ra.

Anh ấy cũng không nhớ, không nhớ là đã bao nhiêu năm rồi Giang Dịch không tìm anh ấy để hỏi những vấn đề liên quan đến chuyện học nữa.

“Ừm…” Anh ấy đưa tay nhận tờ giấy, vẫn cười: “Hai câu à? Là môn ngữ văn hay tiếng Anh…”

Khoảnh khắc Giang Ngôn nhìn thấy tờ giấy, nụ cười trên khoé môi anh ấy chợt cứng lại, lời nói cũng ngưng bặt đi.

Trên tờ giấy là dòng chữ nguệch ngoạc của Giang Dịch:

[Từ ngày gặp được cậu / độ PH của tôi luôn dưới 7.]

[Cậu là dòng biển ấm ở Bắc Đại Tây Dương, tôi là Murmansk / Bởi vì có sự xuất hiện của cậu, thế giới của tôi không còn sương giá nữa.]

…?

“Anh?” Có lẽ là vì thấy anh trai mình đã đọc chúng lâu quá, nên tiếng của Giang Dịch lại vang lên thêm một lần nữa: “Hai câu này có nghĩa là gì vậy anh?”

Giang Ngôn: “…”

——————

Tác giả có điều muốn nói:

Giang Ngôn:? Tôi mệt rồi, tôi muốn xin nghỉ.

Daddy Giang Dịch, một người chơi cấp ba ngốc nghếch, mất hết nửa tháng trời mới đi đến được bước tỏ tình, cuối cùng cũng mở khoá thẻ tỏ tình được rồi, ấy thế mà, anh ấy đã đọc và đã không thể hiểu được lời tỏ tình của cậu học sinh giỏi đó.

# Tôi học không giỏi thì tôi không có tư cách để hiểu mấy lời tỏ tình sến súa đó à? #

# Đúng vậy đấy, ai bảo cậu cứ phải đi tán tỉnh học bá làm gì cơ chứ. Thân. #