Bạn Gái Tôi Ngọt Nhất Trên Đời

Chương 39: Trong trò chơi “Tôi bất đắc dĩ phải yêu đương cùng với bốn hot boy trường”, câu thoại này nhân vật Từ Tức tron



Thư Điềm ngồi trên giường, cô nuốt nước bọt.

Nói một cách chính xác thì, đây là ngày thứ ba sau khi cô xác định được rằng, mình đang thích một người.

Chỉ mới ngày thứ ba, ngày thứ ba thôi mà cô đã được vào trong phòng của người mình thích, được ngồi trên chiếc giường mà anh nằm ngủ hằng ngày.

Hơn nữa.

Ban nãy, người cô thích! Đã có dáng vẻ vô cùng mạnh mẽ, vô cùng đẹp trai và vô cùng nuông chiều khi anh ấy ôm cô theo kiểu công chúa trong vòng ba giây! Mặc dù chỉ có ba giây thôi… nhưng ba giây ấy lại cực kỳ “đắt giá”, bất kỳ một điểm nào cũng đạt đủ tiêu chuẩn của cái mà người ta gọi là ôm, công, chúa!

Nếu nghĩ như thế rồi lại so sánh mình với những nam nữ chính yêu nhau sâu đậm nhưng lại không thể nói ra trong mấy bộ phim truyền hình “ngược tâm” kia…

Thì cô thấy mình quá là hạnh phúc đi thôi!

Dù đang ngồi ở nơi cao hơn, nhưng vì Giang Dịch đứng bên cạnh giường nên cô vẫn phải ngửa cổ lên để mà nhìn anh.

Căn phòng này mang hương thơm tươi mát, rất giống với mùi hương trên cơ thể anh – đều khiến cho người khác cảm thấy dễ chịu.

Mấy lần cô đến căn phòng này, rèm cửa sổ đều được anh kéo ra hết, ban ngày, Thư Điềm cũng thích làm như vậy ở phòng của mình. Bọn họ ở trên lầu cao, góc độ ánh sáng chiếu đến khá tốt, ánh mặt trời chiếu vào đủ đầy nhưng lại không quá nắng, mà ngược lại còn khiến phòng ốc sáng sủa hơn.

Chỉ ở trong phòng thôi mà tâm trạng cũng tốt lên theo.

Ban nãy anh hỏi sao cô lại dễ tê chân như vậy.

Cho nên, hẳn là anh cũng đã liên tưởng đến lần cô tê chân thật sự vào tháng trước – cũng là vào ngày đầu tiên mà họ gặp lại nhau.

“… Cũng không hẳn là dễ.” Thư Điềm khẽ giải thích: “Chỉ là, chỉ là tư thế này ngồi lâu đều sẽ tê chân mà, rất bình thường mà anh.”

Nụ cười trên mặt Giang Dịch cũng đã không còn, vẻ mặt anh bình tĩnh, anh gật đầu: “Ồ.”

Trái tim Thư Điềm đang đập rất nhanh.

Vẻ mặt của anh rất tự nhiên, cô thì lại chẳng sợ lời nói dối của mình bị vạch trần. Vấn đề mà cô nói dối có là gì đâu, anh chẳng cần phải tìm hiểu sâu quá để làm gì.

Chân mọc trên người cô, cô bảo nó tê thì nó tê thôi, có sao đâu chứ.

Chỉ là… Rốt cuộc là tại sao anh lại phải duỗi tay ôm cô?

Tuy rằng cô rất vui vẻ và rất hưởng thụ việc này, nhưng rõ ràng là anh chỉ cần kéo cô dậy giống như lần trước thôi là được rồi mà.

Đâu cần phải tốn công tốn sức như thế này đâu.

Nhưng mà, chắc là cũng không rắc rối và nghiêm trọng đến vậy đâu nhỉ… Giang đại ca vừa mới ôm một “vật thể” nặng bốn mươi lăm ki-lô-gam như cô đây, vậy mà trông nhẹ nhàng giống như là đang xách một chiếc túi nặng bốn ký [*] rưỡi vậy, quả không hổ danh là “anh xã hội” nổi tiếng ngoài giang hồ mà.

[*] Nói thêm một chút về đơn vị được tác giả sử dụng. Gốc là tác giả sử dụng cân, là một đơn vị đo lường khối lượng được sử dụng ở Trung Quốc, 1 cân = 0.5 ki-lô-gam. Nhưng mà mình đã đổi sang ki-lô-gam (hay ký) cho gần gũi và dễ hiểu hơn.

Thư Điềm nghĩ đến đây thì tầm mắt cô bất giác “rơi vào” cánh tay của anh.

Giang Dịch mặc áo thun tay ngắn màu trắng trơn, vừa hay áo dài trên khuỷu tay một chút, hơi rộng. Cho nên… haiz, về cơ bản là cô cũng chẳng thấy được gì cả.

Làn da của thiếu niên trắng bóc, không chỉ riêng gì khuôn mặt mà đến cả cơ thể anh cũng vậy.

Tuy không thấy được phần bắp tay, nhưng cánh tay vẫn lộ ra ngoài, từ cổ tay cho đến khuỷu tay đều rất gầy, nhưng lại không thuộc hàng quá gầy. Cơ bắp căng cứng, không chỉ có vậy, cô cũng đã từng chạm vào nó rất nhiều lần rồi, dù trông nó có vẻ gầy yếu, nhưng cảm giác khi sờ vào vẫn vô cùng… dừng, dừng dừng lại ngay đi!

Cảm giác khi sờ vào cái gì cơ chứ! Nghĩ cái gì thế hả!

Thư Điềm kịp thời ngăn chặn cái suy nghĩ đó trong đầu mình lại, rồi cô chuyển tầm mắt từ phần “nhạy cảm” của đại ca về lại khuôn mặt anh, giả vờ giả vịt hắng giọng một cái rồi hỏi anh: “Vậy bây giờ chúng ta bắt đầu nhé anh?”

Rõ ràng là Giang Dịch đã sững sở luôn rồi: “Bắt đầu?” Anh hỏi tiếp: “Bắt đầu cái gì?”

“…”

Anh bị mất trí nhớ rồi à?

Thư Điềm thử nhắc nhở anh: “Bắt đầu làm… bài tập?”

“Ừ.” Giang Dịch gật đầu: “Được.”

Anh đang định quay người thì chợt dừng lại, quay trở về: “Chân em đỡ chưa?”

Suýt chút nữa là “nữ diễn viên xuất sắc” Thư đã quên béng đi chuyện này, suýt chút nữa là cô đã đứng bật dậy và đi lại như bình thường rồi.

Cô lắc đầu: “… Chưa nữa, chờ thêm hai phút nữa thôi là sẽ đỡ hơn ạ.”

Diễn kịch mệt quá, đã làm thì phải làm cho trót, không thể để lộ được.



“Câu đầu tiên của môn Địa lý, cảng được gọi là “hải cảng không đóng băng”…” Thư Điềm dùng bút chỉ vào những lựa chọn được ghi bên dưới: “Câu này không có gì cần phải suy nghĩ nhiều cả, cứ dựa vào sách giáo khoa mà chọn là được. “Hải cảng không đóng băng” là…” Ngòi bút của Thư Điềm đang định chỉ vào đáp án chính xác, thì Giang đại ca – người từ đầu đến giờ vẫn luôn trả lời “Ừ”, “Ồ”, “À” bên tai cô bỗng đổi cách trả lời khác.

“Câu này anh biết.” Anh nói.

Thư Điềm vẫn chưa phản ứng lại kịp: “… Ừ?”

“Đáp án của câu này.” Giang Dịch nói rất nhanh: “Murmansk.”

Thư Điềm chớp mắt: “Ôi, anh giỏi quá.” Khen anh xong thì bỗng dưng cô thấy hơi tò mò, tò mò không biết tại sao anh lại biết được kiến thức mà người ta cần phải đọc sách giáo khoa thì mới có thể biết được này: “Anh đã ôn tập rồi à?”

“… Không phải.”

“…”

Giang Dịch không ngờ là cô sẽ hỏi như vậy.

Vốn dĩ là anh không định nói, nhưng bỗng nhiên anh nghĩ đến việc, bản thân mình đã chơi cái trò chơi đó lâu lắm rồi mà vẫn chưa “áp dụng vào thực tiễn” được bao giờ.

Cơ hội tốt.

“Chỉ là… anh từng thấy một câu.”

“…”

Thư Điềm gật đầu, dỏng tai lên đợi anh nói.

Vẻ mặt Giang Dịch hơi vặn vẹo, anh dừng ba giây mới lên tiếng: “Em là dòng biển nóng ở Bắc Đại Tây Dương, anh là Murmansk, bởi vì có sự xuất hiện của em, thế giới của anh không còn sương giá nữa.” [*]

[*] Bạn còn nhớ câu này không? Câu này nằm ở trong chương 24, trong trò chơi “Tôi bất đắc dĩ phải yêu đương cùng với bốn hot boy trường”, câu thoại này nhân vật Từ Tức trong game đã nói với Daddy Giang Dịch đó. Chương đó mình để là “cậu - tôi”, mà chương này đã đổi “đối tượng” rồi nên để là “em - anh” nhé.

Giọng nói của thiếu niên nghe rất trầm thấp và gợi cảm, lần này không phải là khi anh mới thức giấc, không còn nghe thấy giọng mũi nữa nên chất giọng cũng có vẻ lành lạnh hơn.

Lúc anh nói chuyện, đôi mắt anh vẫn luôn nhìn thẳng vào cô, Thư Điềm nghe đến nỗi cô cũng phải ngẩn người ra, trái tim cứ đập thình thịch mãi. Mãi cho đến khi anh nói xong thì cô mới phản ứng lại… Đây là lời, lời thổ lộ tình cảm mà.

Đợi đã, hơn nữa, nghe còn hơi quen tai nữa chứ… Hình như đây là câu tỏ tình của Từ Tức trong trò chơi “Tôi bất đắc dĩ phải yêu đương cùng với bốn hot boy trường” đó sao?

Vậy Giang Dịch… chắc chắn là không thể có khả năng anh đã chơi trò chơi đó được.

Đầu óc Thư Điềm xoay chuyển nhanh chóng. Thật ra, nguyên bản của câu nói này cũng không phải là từ trò chơi kia, mà nó bắt nguồn từ đâu đó trên Internet, nhưng mà, cũng không thể có chuyện Giang Dịch trông thấy nó được.

Lẽ nào anh còn đi tìm kiếm những câu nói tình cảm ư?

Thư Điềm thực sự không thể nhịn được nữa, thế là cô đã hỏi anh: “Sao anh… sao anh biết câu nói này thế?”

“…”

Giang Dịch suy nghĩ, quyết định dùng lý do qua loa giống như lúc anh “đối phó” với Giang Ngôn: “Là người ta viết cho anh, anh tìm kiếm ý nghĩa nên nhớ.”

Thư Điềm: “…”

Thế nào gọi là “đại hỷ cũng là đại bi”? Một giây trên thiên đường, một giây dưới địa ngục?

Coi như là cô đã được trải nghiệm cảm giác đó rồi.

Người khác viết cho anh… Vậy thì đó là, là thư tình rồi.

Ha ha.

Hoá ra là, khi không có cô “hỗ trợ” nhận thư, thì thư tình vẫn nườm nượp đến được tay anh à.

Chẳng phải trước đó, đến nhìn mà anh còn chẳng thèm nhìn thư tình hay sao? Thế tại sao đến bức thư này thì anh lại đọc nó vậy??

Tại sao anh lại còn lên mạng tra ý nghĩa của một câu tỏ tình quê mùa như thế này vậy?

Trong nháy mắt, cô tức đến nỗi đau hết cả ngực.

Thư Điềm hít một hơi thật sâu, thầm trợn mắt, nhưng cô vẫn giữ nụ cười rạng rỡ trên mặt: “Được đó chứ, câu tỏ tình này cũng có văn hóa đấy, còn có thể giúp anh học tập.”

“…”

Giang Dịch quan sát vẻ mặt của cô.

Là nụ cười tiêu chuẩn của cô, đôi mắt to của cô gái nhỏ cũng sắp híp lại rồi, lúm đồng tiền trên má lấp ló, trông vô cùng đáng yêu: “Chúng ta làm tiếp đi, xem câu hỏi kế tiếp anh nhé.”

Thực ra, ban nãy, khi nói xong câu đó thì anh lại thấy hối hận, chẳng thà anh cứ nói là mình đã thấy trong sách giáo khoa đi. Sao tự dưng anh lại nói câu đó làm gì? Anh nói xong thì đến da đầu của anh cũng phải “run rẩy” theo.

Mà bây giờ, sau khi xác nhận chắc chắn là vẻ mặt của cô vẫn không khác gì bình thường.

Không biết tại sao nữa, rất kỳ lạ, vì hình như là anh đã bất giác thở hắt ra một hơi.



Dù có không muốn đến mức nào đi chăng nữa, thì kỳ nghỉ Quốc khánh này cũng đã qua rồi.

Sáng sớm ngày thứ hai, vì trong kỳ nghỉ đã ngủ đủ rồi nên bây giờ không bị dậy muộn. Sau khi xong hết các bước và đã dùng bữa sáng, Thư Điềm lại đạp xe đi đến trường.

Vẫn đi chung với Giang Dịch.

Điều khác với trước kia là, cả hai người đều rất im lặng, im lặng trong suốt cả quãng đường.

Thực ra, việc Giang Dịch im lặng thì cũng bình thường thôi, anh kiệm lời, vào buổi sáng thì anh lại càng kiệm lời hơn.

Nhưng, với Thư Điềm thì lại không được bình thường cho lắm.

Từ sau cái lần đến nhà anh, Thư Điềm đã không thể quên được chuyện anh “đọc thư tình của người khác, không chỉ có vậy, anh còn ghi nhớ câu nói tình cảm đó và lên mạng tìm hiểu ý nghĩa của nó nữa”.

Cô liều mạng tự nói với bản thân mình, rằng, đến cả tên người kia mà Giang Dịch còn không nhớ nữa cơ mà, căn bản là anh không hề để nó trong lòng, anh chỉ tiện tay tra thử một chút, rồi sau đó “học hỏi” thêm chút kiến thức, chỉ vậy thôi mà.

Nhưng… không có tác dụng gì cả.

Cô vẫn thấy rất tức giận, tức giận đến nỗi chỉ muốn bùng nổ ngay tại chỗ.

Thư Điềm cảm thấy rất thần kỳ, không ngờ là, khi con người ta thích một người thì bản thân họ lại thay đổi nhiều đến nhường ấy.

Cô xin thề là trước kia cô không hề nhỏ mọn như thế này đâu. Nhưng lần này, dù cô có tự nói với bản thân mình đến mức nào đi chăng nữa, thì vẫn chẳng hề có tác dụng gì cả.

Sau ngày hôm đó, cô không còn đến nhà tìm anh để “phụ đạo” cho anh, giúp anh làm bài tập nữa.

Thậm chí, khi Giang Dịch hỏi cô “Hôm nay em có đến không?”, cô đã phải kiềm chế hết mức có thể để bản thân mình không gõ ra câu “Cái người đưa thư tình cho anh có văn hóa như vậy cơ mà, anh bảo cô ấy đến phụ đạo cho anh đi nhé, ha ha”.

Đến chỗ đèn xanh đèn đỏ, trong đầu cô vẫn còn đang nghĩ đến những chuyện lung ta lung tung ấy, bởi thế nên cô không chú ý phía trước, mất tập trung đến nỗi suýt thì đã lao thẳng ra ngoài. May mà có một đôi tay duỗi ra ngay bên cạnh cô, kéo cô lại.

Bấy giờ Thư Điềm mới biết là đèn giao thông đang ở ngay trước mắt mình.

Cô thực sự rất yêu mạng sống của mình, bình thường cô đi đường cẩn thận lắm. Nhưng, hễ là đi chung với Giang Dịch, thì cô lại “nhắm mắt nhắm mũi” mà băng băng đạp xe.

Dù gì thì anh cũng sẽ nhìn đường, và chắc chắn là anh sẽ kéo cô lại.

Thư Điềm nhìn cánh tay đang đặt trên tay lái của mình, mạch máu trên mu bàn tay và làn da trắng trẻo hoà vào nhau trông đẹp mắt vô cùng. Xương ngón tay thon dài mà mạnh mẽ, trên cổ tay một chút là viền tay áo màu xanh lam của đồng phục trường.

Bỗng dưng cô chẳng thể kiểm soát được trái tim mình, bong bóng màu hồng chợt xuất hiện và bay lửng lơ trong lòng cô.

Đèn đỏ vẫn còn ba mươi giây, cô quay sang nhìn anh.

Nhìn đôi chân dài này đi, yên xe cao thế mà anh vẫn chống được chân xuống đất, thế thì đôi chân này phải dài đến mức nào đây? Chắc cũng phải dài khoảng một mét rưỡi chứ nhỉ…

Nhìn tay áo đồng phục đã được xắn lên này đi, chậc chậc, bộ quần áo quê mùa như thế, mà khi anh mặc vào thì người ta lại cảm thấy nó thời thượng vô cùng.

Lại nhìn vào khuôn mặt không chút tì vết – khuôn mặt mà chẳng một ai có thể soi mói được, ôi cặp mắt đào hoa rất giống như trong sách giáo khoa miêu tả, sao khuôn mặt này lại sở hữu một tỷ lệ hoàn mỹ đến thế được vậy nhỉ? Còn vô cùng đều nhau nữa, chẳng lẽ là đã được tạc nên từ một cái trục đối xứng nào đó ư?

Chỉ là, cô lại thấy hàng lông mày cực phẩm ấy nhíu chặt lại, khóe môi hơi mím, vẻ mặt nghiêm túc mà nói: “Sau này em chạy xe thì phải nhìn đường.”

“…”

Hả?

Hả hả??

Câu nói này kéo Thư Điềm từ thế giới mê trai về lại thế giới hiện thực ngay tắp lự.

Giọng điệu khi anh nói câu này, phải nói thế nào nhỉ, nghe lạnh lùng và chẳng hề tình cảm gì cả.

Khác hoàn toàn so với ngày trước.

Chẳng phải là vì anh nên em mới không nhìn đường hay sao?

Bong bóng màu hồng trong lòng Thư Điềm chợt tan biến, cô bất mãn “Ồ” một tiếng: “Em biết rồi.”

Giang Dịch thu tay về.

Đã hết đèn đỏ, hai người lại đi tiếp.

Rất nhanh sau đó là họ đã đến trường, đẩy xe vào nơi đỗ xe rồi khóa xe lại. Bỗng nhiên Thư Điềm nhìn sang chiếc xe đạp địa hình đang được đặt sát bên xe của mình.

Trông nó sặc sỡ đến nỗi gần như chẳng thể nhìn ra được màu đen nguyên bản của nó nữa, vì trên thân xe được dán đầy những miếng dán dễ thương của con gái. Nhưng, điều này vẫn chưa là gì cả.

Điều quan trọng nhất là… trông nó vô cùng nổi bật! Nó có một chiếc yên sau!

Yên xe nguyên bản là màu vàng, nhưng chiếc yên sau này lại có màu hồng. Lẽ ra là, nếu phối với màu đen thì trông nó sẽ không ăn nhập gì với nhau cả, nhưng cũng vì chiếc xe này đã bị “chà đạp” đến nỗi chẳng ra hình ra dạng gì nữa, nên làm thế này thì trông nó vẫn rất hài hoà.

Thế này thì… thế này thì có vẻ không hay cho lắm.

Cơn bực dọc bấy lâu của Thư Điềm chợt tan thành mây khói, vừa hay, chẳng phải là anh vừa mới bảo cô hãy nhìn đường hay sao! Vậy, nếu chỉ có một mình anh chạy chiếc xe này thôi, thì anh không cần phải chăm sóc thêm cô rồi nhỉ! Sẽ tuyệt vời biết bao nhiêu!

Tuy vẫn chưa có bất kỳ thứ gì được bắt đầu cả, nhưng, Thư Điềm đã tự tưởng tượng ra được hết những khung cảnh tươi đẹp có thể xảy đến – hình ảnh anh đèo cô đi dưới bầu trời trong xanh, dưới áng mây trắng xoá.

Giang Dịch khóa xe, khi thấy Thư Điềm vẫn còn đang đứng im ở đó, anh bèn đi tới vỗ vai cô: “Ổ khóa có vấn đề gì hả?”

“Vâng?” Thư Điềm xoay người lại, cô lắc đầu: “Không, không phải, em khóa xong rồi.”

“Ừ.” Giang Dịch gật đầu, hơi thắc mắc: “… Em không đi à?”

“…”

Thư Điềm cắn răng, ngón tay đặt trên chiếc xe địa hình đầy kỳ lạ kia: “Anh Giang Dịch này, anh có thấy chiếc xe này khá đẹp mắt không?”

Nương theo hướng ngón tay của cô, anh nhìn sang.

“…”

Mẹ nó, đây là cái thứ rác rưởi gì thế? Đẹp mắt á?

“… Đẹp.” Anh nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của cô gái, chỉ đành đưa ra câu trả lời trái với lương tâm mình.

“Anh có phát hiện chiếc xe này có thêm gì không?” Thư Điềm hỏi tiếp.

“…”

Giang Dịch im lặng một lúc: “Yên xe?”

Thư Điềm vui vẻ lắm: “Đúng đúng, anh không thấy nó hữu dụng lắm à?”

Anh không thấy là có nó thì sẽ rất tiện lợi à? Anh lắp cho chiếc xe địa hình biến tốc của anh một cái, sau đó chở em đi nhé, anh thấy thế nào?… Cô lặng lẽ bổ sung thêm một câu như thế trong lòng.

Giang Dịch im lặng một lúc, rồi anh chợt ngộ ra: “… Em muốn à?”

“…”

“Em cũng có yên xe.” Anh nhìn vẻ mặt đã ngây ra của cô gái, an ủi cô: “Mà, trông nó xấu quá, cái màu trắng của em đẹp hơn nhiều.”

Thư Điềm: “…”

Thư Điềm đã vào bánh xe của mình, ủ rũ đi ra ngoài trước: “Mình về lớp học thôi.”

Là do cái ám hiệu mà cô đưa ra “ngầm” quá rồi ư?

Xe leo núi có lắp thêm yên sau xe, sao anh lại không nghĩ đến xe của chính mình cơ chứ???

… Bà nội nó, giờ phải làm sao đây?



Một tuần nghỉ lễ, có không ít các chị em, anh em tốt không được gặp nhau suốt cả tuần qua, thế nên, vừa vào đến lớp học thì đã ồn ào vồ vập rồi. Có người làm bù bài tập, có người vẫn còn đang đeo cặp sách trên lưng mà đã tụ tập lại để ôn chuyện với nhau. Thư Điềm chào hỏi mọi người suốt dọc đường đi, đến chỗ ngồi của họ, cô để Giang Dịch vào trong trước rồi mới đến lượt mình vào chỗ ngồi.

“Này! Lâu rồi không gặp, bạn học Thư. Kỳ nghỉ vừa qua thế nào?” Thư Điềm đang lấy vở bài tập trong cặp sách ra, thì bỗng dưng, có một giọng nói đầy quen thuộc vang lên từ đằng sau lưng cô.

“Tốt lắm, bạn học Văn Nhân Nhất à.” Cô quay đầu: “Bài tập đã chép tới đâu rồi?”

“Toán.” Văn Nhân Nhất sắp khóc đến nơi luôn rồi: “Mà mẹ nó chứ, vẫn còn có môn Chính trị, Lịch sử, Địa lý, Vật lý, Hoá học, Sinh học chưa chép.”

“… Vậy anh cố lên đi.”

“À, anh Dịch…” Văn Nhân Nhất đá ghế của Giang Dịch: “Cậu có tham gia đại hội thể thao không?”

Giang Dịch: “Không tham gia.”

“Ha ha…” Văn Nhân Nhất cười khan hai tiếng: “Uống cho đôi chân này của cậu rồi. Cậu tham gia giành vinh quang cho lớp thì sẽ chết à?”

Giang Dịch còn chẳng thèm quay đầu lại: “Cút.”

Một khi xung quanh Văn Nhân Nhất đã có nhiều người thì cậu ta sẽ không thể nhịn được mà phải nói chuyện, cậu ta lại chuyển sang hướng Thư Điềm: “À, đúng rồi, có thành tích rồi đó bạn học Thư, em biết chưa?”

“…”

Vốn dĩ Thư Điềm đang vừa nghe bọn họ nói chuyện, vừa sắp xếp lại bàn học, đến khi nghe thấy ba chữ “có thành tích” thì động tác của cô chợt khựng lại.

Kỳ nghỉ dài quá, suýt thì cô đã quên mất chuyện này rồi.

Cô đang định đi xem thành tích thì cán sự lớp đại diện môn Chính trị, Diêu Nguyệt, vừa hay đã đến chỗ cô để thu bài tập, vừa mở miệng đã nói: “Điềm, cậu thi được hạng tư đó, giỏi quá!”

“Hả?” Thư Điềm phản ứng lại, hóa ra cô ấy đang nói đến thành tích: “Ồ, ồ, cảm ơn cậu nhé.”

Thư Điềm thì chẳng có cảm giác gì cả, từ cấp hai là thành tích của cô đã như thế này rồi – không phải là hạng nhất, nhưng không quá tệ, cô đã giữ vị trí hạng tư, hạng năm nhiều lần lắm rồi.

Hơn nữa, thi xong thì về cơ bản là cô cũng đã đoán ra được ít nhiều rồi, nếu phiếu đáp án không xảy ra vấn đề gì thì kết quả cuối cùng sẽ không chênh lệch nhiều so với dự đoán.

“Cậu thì thế nào?”

“Hạng mười một.” Diêu Nguyệt chớp mắt: “Trước số học sinh của mình, vậy là mình đã thấy hài lòng rồi.”

“…” Thư Điềm nhìn Giang Dịch đang tựa vào tường nghịch điện thoại.

Còn chưa đợi cô lên tiếng hỏi thì Diêu Nguyệt đã vô cùng tinh mắt mà ghé sát tai cô, nói bằng giọng hơi cực nhỏ: “Đại ca thi được hạng tư từ dưới đếm lên đó, còn cậu thì hạng tư từ trên đếm xuống, ôi trời ơi các cậu có duyên với nhau thật đấy hu hu hu! Đến cả thành tích mà cũng phải thể hiện tình cảm với nhau nữa!”

“…”

Thư Điềm phục cô ấy thật rồi.

Sao chuyện gì cũng có thể khiến cô ấy “liên hệ” đến chuyện này thế nhỉ?

Diêu Nguyệt không ở lại nữa, đi ra sau để thu bài tập tiếp.

“Nấm lùn, dựa vào quan hệ này của chúng ta, cô đưa cho tôi một bài để chép đi.”

“… Tôi không cho, anh tự mà làm đi.”

“Nấm…”

Ánh mắt của Thư Điềm chuyển sang vị “đại ca” rất có duyên với cô.

Hạng tư từ dưới đếm lên… Tuy rằng không phải là hạng nhất từ dưới đếm lên, cũng thoát được hạng ba từ dưới đếm lên, nhưng… nó vẫn không đủ để cô bày ra dáng vẻ bình thản, thoải mái mà thông báo cho người ta một tiếng, rằng, “Này, anh được hạng tư từ dưới đếm lên đó”.

Có điều, hình như anh cũng không quan tâm đến chuyện này cho lắm.

Cho dù không có bộ lọc, thì Thư Điềm vẫn cảm thấy cái thứ gọi là thành tích này chẳng quan trọng gì cả. Vả lại, nếu nhìn nhận một cách khách quan thì có thể nói rằng, tình yêu mà Giang Dịch dành cho việc học là vô cùng, vô cùng chân thành và tha thiết.

Mặc dù anh vẫn không thể kiểm soát được việc ngủ trong giờ học này.

Nhưng, ít ra là anh còn biết học trong giờ nghỉ chuyển tiết đó! Người ta còn mua “Năm năm thi đại học, đề mô phỏng của ba năm” nữa đó!!!

Anh còn là bạn cùng bàn với người được hạng tư là cô đây, mà, cái người hạng tư này còn thích anh nữa chứ.

Nâng cao thành tích chỉ là chuyện trong tầm tay thôi.

Còn chưa đợi cô đến để khích lệ đại ca, thì giáo viên Vật lý đã bước vào lớp – bước vào cái chốn ồn ã này. Tiết đầu tiên là tiết giải bài thi tháng, có thể là trong kỳ nghỉ vừa qua, học sinh bọn họ đã tiêu tốn quá nhiều sức lực vào việc vui chơi, thế nên, bấy giờ, mọi người vẫn chưa thể theo kịp tiết tấu học tập, có rất nhiều người đã ngủ gật ngay trong giờ học.

Tất nhiên là Giang Dịch cũng nằm trong số đó rồi.

Thư Điềm khát nước, vừa hết tiết là cô đã cầm ly và ra khỏi lớp học ngay. Cô còn chưa rẽ hướng thì tay áo đồng phục đã bị kéo lại.

“Chào bạn học, có thể phiền cậu kêu…” Cô gái buộc tóc đuôi ngựa, có kẻ mắt, có thoa một lớp nền.

Bỗng dưng, có một dự cảm chẳng lành chợt dâng lên trong lòng Thư Điềm.

Lớp nền kia không thể che được sắc đỏ trên khuôn mặt cô gái, ấp a ấp úng nhưng vẫn phải nói cho hết lời: “Cậu có thể kêu Giang Dịch được không?”

“…”

Quả nhiên mà.

Đến rồi.

Tự dưng Thư Điềm chẳng còn thấy khát nước nữa.

Cô thầm trợn mắt, nhìn món đồ trên tay cô gái.

Ha ha, lá thư nhỏ màu hồng.



Khi chuông reo hết tiết vang lên thì Giang Dịch đã tỉnh rồi.

Đợi đến khi cảm giác mơ màng lúc vừa tỉnh dậy qua đi, anh ngồi thẳng người dậy và vuốt lại tóc. Anh cảm giác cổ họng mình hơi hơi khô, Thư Điềm bên cạnh đang không có ở đây, Văn Nhân Nhất ở phía sau cũng không thấy đâu.

Thế là anh cầm ly nước lên rồi đứng dậy, chuẩn bị đi rót nước.

Khi anh đi tới cửa sau, vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy bóng lưng quen thuộc.

Mái tóc đen tuyền dài thẳng và mượt mà của Thư Điềm được hất ra sau, cô quay lưng với cửa, khuôn mặt hơi nghiêng, chắc là đang nói chuyện với ai đó. Nhưng anh không thấy rõ người đối diện cô là ai.

Cô không có ý nói nhỏ, tiếng cô nói cũng dội thẳng vào tai anh.

“Giang Dịch không có ở đây.” Thư Điềm nói.

“…”

Hả? Đến tìm anh à?

Bước chân của anh khựng lại, anh không đi tiếp nữa.

Sau đó, một giọng nói có phần yếu ớt truyền đến: “Vậy anh ấy đi đâu rồi?”, chắc là đối phương hỏi.

Anh nhìn thấy cô gái dựa vào sau cửa hơi nhấc tay lên, ngón tay trắng trẻo vuốt lại mái tóc dài, tốc độ nói rất nhanh, giòn giã mà lưu loát: “Anh ấy đi giải quyết nỗi buồn nặng nề [*] rồi.”

[*] Gốc là “đi ị” luôn đó ạ, mình thấy để nguyên trong câu thì nghe ấy quá… nên đổi qua chú thích cho nó đỡ ấy hơn…

“…”

“Nghỉ chuyển tiết thế này không về ngay được đâu, các cậu mau đi đi.”

“…”

——————

Tác giả có điều muốn nói:

Giang Dịch:?????????

Một học sinh cấp ba bị cô bé thanh mai “đẩy vào tình thế” khiến cậu ta phải ngớ người ra.

Điềm ghen rồi, ghen rồi, lần này là ghen rồi, ghen thật rồi.

Hãy để cho mình chia sẻ cho các bạn một bản tóm tắt đáng yêu hơn, hay hơn thật là nhiều nhé!

Của hôm nay là:

Giang – nói dối làm cho cô bé thanh mai nhà mình tức mà vẫn hồn nhiên không biết là cô ấy đang ghen • đi giải quyết nỗi buồn nặng nề (đi nặng, đi “như trên”) trong giờ nghỉ giải lao chuyển tiết • chẳng xuất sắc một chút nào cả – Dịch.

Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha mình cười chết mất thôi, mình chỉ đi nặng trong giờ nghỉ chuyển tiết thôi mà chứ mình có làm gì sai trái đâu chứ!