Bạn Gái Trùm Trường Thật Lợi Hại

Chương 16: Thuê nhà cho bạn gái sao?



Viên Tịch nằm ngoan ngoãn trong lòng Yến Huân, anh không thể để mặc cô như vậy, dù sao thì cô cần tỉnh lại và đi gặp ông nội. Anh bế cô lên xe, để cô nằm dài ở ghế sau, gọi điện cho số điện thoại quen thuộc.

- Alo Hàn Diệp, chung cư em còn nhà nào không, anh muốn thuê một căn.

- Có ạ, anh cứ đến đây đi, em sẽ sắp xếp cho anh xem anh ưng ý mẫu nào thì chốt luôn.

- Không, em chọn đại cho anh một căn đi, anh đang cần gấp.

- Được ạ, để em nói với ba sắp xếp cho anh.

- Ừm, anh đang trên đường đến.

- Vâng.

Cúp máy, Yến Huân lái xe đi thẳng. Hàn Diệp là con của chủ chung cư nổi tiếng khắp thành phố, muốn thuê nhà cần rất nhiều thủ tục phức tạp, nhưng một khi đã trở thành khách thuê, ưu đãi cũng không hề thấp.

Cô ngồi bên cạnh Vương Nhậm tại một quán cà phê, nơi này đối diện với tòa chung cư của ba ruột Hàn Diệp, chỉ cách nhau có mấy bước chân.

- Huân nó nói gì với em vậy?

- Muốn thuê nhà, bây giờ đang qua đây.

Vương Nhậm nghe xong bất giác nhíu mày, bạn thân anh ta trước giờ làm gì có chuyện nghèo nàn đến mức đi thuê nhà, cho dù anh có bị đuổi ra khỏi nhà thì tiền vẫn không thiếu, tiền ông nội cho mỗi ngày đủ để mua cả một hòn đảo ở Mỹ.

Đang suy nghĩ trong đầu, cùng lúc đó Hàn Diệp bên cạnh liền nhấc máy gọi điện cho ba, chính tay cô cũng đã sắp xếp nhà ở cho Yến Huân.

Bước vào nơi làm việc của quản lý chung cư, chưa kịp mở miệng, phía sau liền có tiếng bước chân. Hàn Diệp và Vương Nhậm quay đầu lại nhìn, thì ra là Yến Huân, không ngờ anh lại nhanh đến vậy.

- Trời, bạn tôi.

Thấy Yến Huân bế Viên Tịch trên tay, anh còn tinh ý ngửi ra được mùi bia rượu từ trên người cô, Vương Nhậm cười gian tà.

- ... Cậu làm gì con gái nhà người ta vậy, sao lại say khướt thế này rồi.

Yến Huân đưa mắt lườm Vương Nhậm, khóe mắt đỏ ửng lên, cũng chẳng tốn công sức để giải thích làm gì. Hàn Diệp nhìn qua biết ngay cô gái đó là người mà Yến Huân nhờ mình tìm địa chỉ nhà, cô mỉm cười.

- Thì ra thuê nhà là để cho bạn gái ở, em sắp xếp căn đơn giản cho anh rồi.

- Không ngờ mới mấy ngày trước cãi nhau chí chóe, hôm nay lại ôm ôm ấp ấp ấm áp như vậy, tại hạ bái phục.

Anh ta trừng mắt nhìn hai người bọn họ đang trêu đùa mình, tốn hơi phí sức làm gì, suốt một quãng đường từ công viên đến đây mà Viên Tịch đã dày vò anh đến mức chịu không nổi rồi, trêu cái shit ấy.

Lên xe được một lúc, Viên Tịch đã liền lớn tiếng muốn xuống xe, cô nôn bên lề đường, vừa đứng dậy, cả người liền ngã ngửa phía sau, may mà có bàn tay chắc của Yến Huân đỡ lấy.

Lên xe được vài phút, cô lại muốn xuống xe để đi ị, mà trên đường cao tốc, làm gì có chuyện dừng xe, hơn nữa quanh đây chẳng có nhà vệ sinh công cộng nào cả. Cuối cùng phải rẽ sang làn đường khác dừng xe trong một con ngõ, đưa cô vào nhà dân để đi ị.

Thật sự cả buổi Viên Tịch khiến anh tức sôi máu nhưng lại chẳng làm được gì, hai con người điên điên khùng khùng này lại mở miệng trêu anh, xem có tức không chứ.

- Chìa khóa nhà.

- Đây, 170 nha anh.

Yến Huân tức tối sầm mặt bế Viên Tịch đang say khướt lên trên thang máy, mở cửa phòng 170,nơi đây đã trang bị đầy đủ nội thất, chỉ thiếu là đồ dùng cá nhân nữa mà thôi.

Anh đặt Viên Tịch xuống đất, biết cô giữ thăng bằng không được tốt từ vài lần trước nên lần này anh đã đỡ cô, bế mãi lưng anh cũng đau cả.

Chân chạm đất, Viên Tịch lò mò đi vào trong nhà, cô cởi áo khoác vứt xuống đất, chiếc balo đeo trên người cũng vứt nốt sang một bên, đôi giày cũ kĩ còn chưa kịp cởi đã nằm lăn trên ghế sofa.

Yến Huân sau khi cởi giày đã theo sau cô, nhìn thấy cô nằm ngủ ngon lành anh liền lắc đầu thở dài. Anh ngồi xuống bên cạnh cởi đôi giày ra, cởi luôn cả tất, anh lây nhẹ người cô.

- Viên Tịch, về phòng ngủ đi, ở đây gió vào sẽ bị bệnh.

- Anh lo cho tôi sao?

- Nếu tôi không lo cho cô, ông nội sẽ giết chết tôi mất. Nhanh đi...

- Không.

Viên Tịch cự tuyệt, khuôn mặt đỏ bừng vì say, cô vẫn nằm dài trên chiếc ghế sofa, thật sự rất bướng bỉnh và cứng đầu.

- Viên Tịch, đừng để tôi nói lần hai.

Yến Huân nghiêm túc nhìn cô, và rồi cô đáp lại anh chỉ là sự im lặng.

Cô không động đậy, bây giờ chỉ muốn ngủ thôi, ngủ một giấc thật ngon, thật sâu, để khi tỉnh lại sẽ có cảm giác thoải mái, trước nay cô chưa từng ngủ sâu hay ngủ đủ 8 tiếng bao giờ.

Yến Huân không còn cách nào khác lại bế cô đi vào phòng ngủ, đặt cô xuống giường, cởi chiếc áo ngoài vướng víu ra, bên trong chỉ mặc một chiếc áo thun mỏng. Thời tiết vốn đã không hài hòa, cô lại mặc ba lớp áo, đúng là nóng chết.