Bạn Gái Trùm Trường Thật Lợi Hại

Chương 44: Trợ thủ của lưu khang hựu



Sau nụ hôn gần như dài 10 năm của Yến Huân thì Viên Tịch chẳng thể tình táo nổi nữa. Hôm ấy anh phơi quần áo của mình cộng thêm thời tiết có gió to nên rất nhanh khô, Yến Huân cũng rời khỏi nhà Viên Tịch ngay buổi chiều hôm đó.

Sáng nay đi học cả người cô uể oải mê mệt, điều cô lo lắng nhất bắt đầu khi tóc trống đánh vào tiết học.

Tranh thủ lúc giáo viên chủ nhiệm chưa vào lớp, cô nhanh tay viết vài chữ vào cuốn bài tập, hành động vội vã và không thể vội vã hơn.

- Viên Tịch, Viên Tịch...

Nghe có người gọi mình, Viên Tịch ngẩng đầu lên, chuyện về Lưu Khang Hựu cô đã nhắn tin cho Thẩm Hy và kể toàn bộ mọi chuyện, ngay sau đó Thẩm Hy liền chửi tên khốn đó nhưng không nhắn tin với hắn mà lại nhắn tin với Viên Tịch.

- Gì vậy?

- Hôm nay có tiết của bà cô đó đó.

- Tôi cũng đang lo lắng nơm nớp đây, không biết hôm nay bà đó có cạo đầu tôi không nữa.

Khuôn mặt Viên Tịch đột nhiên trở nên nhăn nhó và buồn bã, ngay lập tức phía sau có người cười cợt.

Cô gái đó ngồi cách Viên Tịch không gần cũng không xa, là bạn nữ của dãy bên kia, không chung tổ với cô. Cô ta cũng kẻ chuyên gây chuyện với Viên Tịch từ đầu năm đến giờ. Khoảng thời gian Yến Huân và Viên Tịch không tiếp xúc một tuần, Trần Mạc Nhu đã nhiều lần khiêu khích cô.

Viên Tịch đã nhiều lần không quan tâm, hôm trước cô đã nghe Yến Huân nói trợ thủ của Lưu Khang Hựu chính là ả.

Trần Mạc Nhu đã dùng địa vị, thế lực vốn có để đưa Lưu Khang Hựu vào trong trường quý tộc với mục đích ngăn chặn Yến Huân và Viên Tịch. Cuối cùng kết cục của anh ta thì sao, bị đuổi khỏi trường lần hai không thương tiếc.

Cô ta quả là con cáo không có mắt, muốn tìm đồng minh thì ít nhất phải tìm một người có bản lĩnh đã. Tìm một kẻ ngu xuẩn rồi thất bại thì biết trách ai đây.

- Ồ, chuyện gì đây? Không ngờ bạn học của tôi lại là người như vậy, không sao, tôi vẫn sẽ chấp nhận mà.

- Bạn chung lớp lại là sugarbaby, cậu không những không ghét người ta mà vẫn chơi chung, đúng là quá tốt bụng.

Đám nữ sinh vây quanh Trần Mạc Nhu bắt đầu mở miệng xỉa xói, trong tay còn cầm chiếc di động, bên trong là bức ảnh của một cô gái nhỏ tuổi và một ông chú đang tay trong tay.

Viên Tịch không muốn để ý đến đám chó sủa này nhưng Thẩm Hy không dễ nhẫn nhịn đến vậy. Cô đi đến trước mặt Trần Mạc Nhu rồi nhanh tay giật lấy điện thoại của cô ta, trước đó đã có dự cảm không lành quả nhiên không sai, trong điện thoại là Viên Tịch và một ông chú.

Thẩm Hy nhìn cô ta với ánh mắt đục đen, trong cơ thể cô đã bùng lên ngọn lửa tức giận từ lâu rồi. Giọng nói thì vô cùng nhẹ nhàng như đang an ủi thú cưng ngốc nghếch của mình vậy.

- Trần Mạc Nhu, tốt nhất là cậu không nên đi cắn người, nếu không cậu sẽ phải nhập viện đó. Nếu không muốn vào bệnh viện thú y thì ngậm miệng lại, hành động như không tay không chân đi.

Cô ta đúng là không ngu ngốc đến mức không hiểu Thẩm Hy đang nói gì, vừa mở miệng cãi lại thì Viên Tịch từ phía sau Thẩm Hy đi tới đã chen ngang.

- Trần Mạc Nhu, cô có rất nhiều thứ và nhiều điểm yếu, còn tôi thì không? Tôi có thể liều mạng với bất kì ai, đừng chọc điên tôi.

Điểm yếu của cô ta chính là địa vị và quyền lực, chỉ cần Viên Tịch châm ngòi chắc chắn nội bộ Trần Gia sẽ lung lay. Viên Tịch không còn gì trong tay, cô chỉ còn mỗi mạng sống này, muốn giết thì cứ việc, cô chưa từng tiếc.

Cảnh cáo vài lời, Trần Mạc Nhu nhăn mặt như bà cụ 80, không chịu nổi sự mắng nhiếc thậm tệ nhưng cũng không giám đứng lên phản kháng.

Thấy cô ta im lặng, Viên Tịch và Thẩm Hy trở về chỗ ngồi, vài phút nói chuyện nhưng khiến Viên Tịch trở nên sốt sắng, quá là mất thời gian rồi. Đúng lúc về chỗ cũng là lúc giáo viên chủ nhiệm khó tính của cô bước vào.