Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả

Chương 102: Nhập ngũ (1)



Tại một phòng khách hạng sang của quán bar nổi tiếng là nơi ăn chơi của những công tử nhà giàu, hai người đàn ông phong lưu tuấn lãng đang ngồi trò chuyện. Một người uống rượu, một người uống mocktail, một người liên tục nói, một người trầm tư suy ngẫm.

“Nam Phong lần này bị thương không nhẹ. Không có hắn, địa bàn buôn bán của chúng ta bị chặt đi một nửa. Cậu nói coi, nếu Nam Phong không dậy được thì có phải chúng ta sớm muộn gì cũng bị đối thủ cạnh tranh chặt ra làm mười khúc hay không?” - Lâm Thiên Vũ nhăn mặt phiền não nói.

Ưng Túc không nói gì, trong lòng anh đang rối bời. Có thể nói đây là giai đoạn khốn khó nhất trong cuộc đời đầy êm ái của anh. Dù cho trước đây có cai nghiện, có vào trại thì anh cũng không cảm thấy khổ sở như bây giờ.

Lâm Thiên Vũ lại nói tiếp: “Phan Lục Kha sao tự nhiên lại đi du lịch vậy? Không dễ để lên được chức chủ tịch tập đoàn, vì sao lại buông ra dễ dàng như vậy?”

Ưng Túc uống ngụm nước mocktail xanh đỏ từ một chiếc ly pha lê óng ánh, từ ngày bị thương anh không còn uống rượu như nóc nước giống trước đây nữa, thong thả nói: “Tôi cũng không biết chuyện của anh ta. Tôi chỉ biết bây giờ ba tôi lại phải quay về công ty làm việc. Còn tôi cũng phải đứng ra giải quyết rất nhiều sự vụ trong công ty. Không có Phan Lục Kha tôi mới biết là Phan Lục cần anh ta đến mức nào. Chỉ tiếc là không ai biết anh ta đi đâu. Chỉ mong anh ta sớm quay về mà thôi.”

Lâm Thiên Vũ chậc lưỡi nói: “Năm nay là cái năm gì không biết, Nam Phong bị thương đến hai lần. Có lẽ bên phía của Lập Thế Khang đã có hành động.”

Ưng Túc lắc đầu nói: “Tôi không nghĩ nhiều được như vậy. Bây giờ tôi chỉ muốn làm sao cho cô ấy hết giận tôi để hai chúng tôi có thể bình thường mà sống với nhau như những đôi vợ chồng khác.”

Lâm Thiên Vũ vỗ vai Ưng Túc khích lệ: “Cậu đưa ra chiêu hiểm độc như vậy, ai có thể bỏ qua được. Nhưng yên tâm đi, đàn bà dễ dụ lắm. Cứ nhỏ nhẹ và tặng quà thì mọi chuyện sẽ tốt cả thôi.”

Ưng Túc lắc đầu chán chường nói: “Không có tác dụng.”

Đúng lúc này thì Lương Giang từ ngoài gõ cửa bước vào. Sắc mặt hắn hớt ha hớt hải, không kịp thở cố gắng nói: “Sếp ơi, không hay rồi. Bác sĩ Bảo Vy đã xin nghỉ ở bệnh viện và bán nhà dọn đi nơi khác rồi.

Ưng Túc nghe xong liền gấp gáp hỏi: “Chuyện từ bao giờ?”

Lương Giang hổn hển nói: “Em vừa nhận được tin. Còn việc bác sĩ Bảo Vy dọn đi từ lúc nào thì em không biết.”

Ưng Túc nghe xong liền nắm chặt nắm tay đấm xuống bàn, miệng không ngừng riết lên: “Tại sao vào cái lúc tôi rối tinh rối mù thì cô ấy lại bỏ đi? Có biết cô ấy đi đâu hay không?”

Lương Giang nhìn thấy Ưng Túc rầm rú thì xanh mặt lắc đầu: “Em không tra ra được.”

Ưng Túc lại điên tiết quát: “Cho người về Việt Nam điều tra. Đến cục xuất nhập cảnh ở Los Angeles để tìm danh sách hành khách xuất cảnh trong nửa tháng nay. Còn đợi tôi chỉ cách cậu làm việc sao?”

Lương Giang nghe nói xong liền phát hoảng, không phải những chuyện này anh chưa làm mà là đã làm rồi nhưng không có kết quả. Bác sĩ Bảo Vy không có về quê nhà, cũng không thấy thông tin xuất cảnh. Bang California rộng lớn như vậy, biểu anh đi đâu tìm. Mà cho dù biết bác sĩ Bảo Vy đi đến thành phố nào thì cũng như mò kim đáy biển. Biết nơi nào để tìm đây?

Những ngày sau đó, Ưng Túc như ngồi trên đống lửa. Công việc của công ty bận rộn khiến anh mất ăn mất ngủ, cộng thêm không có chút tung tích gì của Bảo Vy càng khiến anh thêm lo lắng. Chưa kể việc Nam Phong bị thương khiến cho nhiều thế lực ngầm trỗi dậy tấn công vào nhóm của anh và Thiên Vũ khiến cho nhân lực tiêu hao, tài lực cũng cạn kiệt dần. Ưng Túc đang ở trong tình thế “tiến thoái lưỡng nan” thì một ngày đầu xuân anh lại có được tin tức của Bảo Vy từ một cuộc gọi từ thư ký của Tổng giám đốc tài chính của tập đoàn Hoàng Thiên - Hoàng Gia Khiêm.

Khi biết Bảo Vy tham gia vào tổ chức chữ thập đỏ của Mĩ để tình nguyện đi đến Afghanistan cứu giúp thương binh tại đây thhì toàn thân Ưng Túc cứng đờ. Báo chí Mĩ những ngày gần đây đưa tin số người Mĩ thiệt mạn tại Afghanistan khiến cho dư luận xôn xao. Chưa kể các phóng viên, bác sĩ và những người tình nguyện đến đây bị bắt chặt đầu thì số người bị mất tích cũng đã là không đếm xuể. Phải một lúc sau Ưng Túc mới lấy lại được tinh thần, anh đưa tay nắm chặt thành quyền rồi rít ra mấy tiếng: “Rốt cục, em muốn hành hạ tôi đến mức nào?”