Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả

Chương 105: Chỉ là một nụ hôn (1)



Chúc mừng năm mới các tình yêu của Hạc Giấy!

Chúc các bạn có một năm tròn trĩnh như hai cặp số 2020. Ý nghĩa có đôi có cặp a'. Hihi...

Xin lỗi các bạn bởi vì mấy hôm cuối năm Hạc Giấy bị bệnh cho nên không ra truyện được. Nay Hạc Giấy cố gắng làm một cơn bão nhỏ tưng bừng cho các bạn nè. Cám ơn các bạn đã luôn ủng hộ mình nha.

Chúc các bạn có những giây phút thoải mái khi đọc truyện của Hạc Giấy nha.

- -------

Những lần về phép ngắn ngủi của Bảo Vy luôn dành cho việc đưa di vật của đồng đội về cho người thân của họ. Nhiều lúc cô tự nghĩ nếu có thể giữ mạng được giữa nơi như vậy thì đã là thành tựu lớn nhất đời người. Cô không mong gì ngoại trừ việc còn thở và được nói chuyện với em gái trong những lần về Mĩ. Biết cô và Pierre đám cưới không thành, Bảo Hân vô cùng hụt hẫng và thất vọng. Cô hết lời rủa xả Ưng Túc nhưng Bảo Vy không cho phép. Đã hai năm rồi cô không gặp hắn, cô cảm thấy nhớ hắn nhiều hơn là hận hắn. Mặc dù cô rời Los Angeles là để trốn hắn. Có lẽ hai năm đã đủ dài để những chuyện không vui lùi vào dĩ vãng và cuộc sống lại bắt cô đối đầu với cam go sinh tử mỗi ngày.

Ba của cô biết Ưng Túc ra chiêu hiểm nhưng vẫn không trách anh ngược lại còn nói: “Vì nó thương Bảo Vy nên mới làm vậy.” Mẹ kế của Bảo Vy cũng chỉ có thể lắc đầu chứ không nói được câu nào. Cứ ngày rằm mùng một lên chùa thì bà đều thắp nhang cầu khấn cho tình duyên của con gái bớt lao đao chứ tuyệt nhiên không biết chuyện Bảo Vy đã dấn thân vào những chiến trường nguy hiểm nhất Thế Giới.

Tình hình Syria hiện đang vô cùng căng thẳng. Số người tử vong rất nhiều, con số thực tế vượt lên đến hơn bốn trăm nghìn người. Quân phiến loạn từ Thổ Nhĩ Kỳ, Iraq tràn sang và cả quân trong nội bộ đất nước Syria cũng nhân nổi dậy đánh giết lẫn nhau, tranh giành khu vực tự trị. Bờ Tây Syria đã có quân Nga đóng chiếm. Bờ Đông Syria là quân Mĩ. Hai địa điểm quân Mĩ đóng quân là Al Tanf và Al Zkuf và nơi cần Bảo Vy đến là Al Tanf.

Lần này khi đã nắm bắt được tin tức chính xác Bảo Vy đang ở đâu thì Ưng Túc kiên quyết chuyển đi ngay khi vừa đến Libya. Cấp trên của anh nói hãy chờ một thời gian để họ làm hồ sơ chuyển đổi cho anh nhưng Ưng Túc quyết không đợi. Gần hai năm nhập ngũ anh chỉ có phục tùng mệnh lệnh nhưng lần này anh không chịu nổi nữa, kiên quyết lên lý lẽ với cấp trên của mình. Anh muốn nhanh nhất có thể phải chuyển đến đơn vị đang đóng quân ở Syria. Cấp trên của anh không hiểu lý do vì sao mà Ưng Túc cũng không nói. Vì lý do không chính đáng cho nên họ bắt anh chờ. Lòng Ưng Túc lúc này thực sự không chờ được nữa. Anh khẩn cấp liên hệ với Lương Giang bằng mọi cách phải chuyển công tác cho anh ngay. Lương Giang đầu đầy mồ hôi, gần hai năm nay anh như nằm trên đống lửa, lại như ngựa chạy khắp nơi xin xỏ hỏi han đủ điều cho sếp của mình. Kết quả anh tra ra được là ba mẹ của sếp anh đã mua chuộc cấp trên từ trước quyết không để con họ đi vào những nơi hiểm ác mà Al Tanf là chiến trường hiểm yếu của quân Mĩ tại Syria. Cho nên, cơ hội anh bị điều đến Al Tanf là rất thấp. Ưng Túc biết được chuyện này liền vò đầu bức tai nghĩ cách. Cuối cùng anh quyết định tình nguyện tham gia vào quân trực chiến tại Al Tanf. Nếu nói một cách khó nghe thì đó chính là quân cảm tử.

Tình hình chiến trường Syria căng thẳng đến mức quân Mĩ điều bao nhiêu quân đến cũng không đủ. Số người thương vong thực sự khiến người ta sợ hãi. Cho nên không có mấy ai tình nguyện đăng ký vào quân trực chiến nhưng Ưng Túc lại chọn cách này. Bởi vì đó là cách duy nhất và nhanh nhất để Ưng Túc gặp mặt Bảo Vy. Trong lòng anh luôn lo sợ, nếu anh đến trễ anh sẽ mất đi cô cho nên cái gì anh cũng bất chấp. Khi nghe tin Ưng Túc làm vậy, mẹ anh đã phải vào viện nằm mấy ngày. Ba anh cũng lo đứng lo ngồi nhưng không ai ngăn được anh nữa rồi.

Al Tanf là vùng đất nằm ở biên giới của Syria và Iraq, nơi này bốn bề là cát, một miền sa mạc nắng gió đúng nghĩa. Vùng đất này là nơi của những điều kỳ diệu, những câu chuyện cổ và những tấm thảm bay nơi sa mạc. Đó là những điều trên sách còn khi Bảo Vy đến đây mọi thhứ đã không còn như vậy nữa. Từ sân bay Damascus đến chiến trường Al Tanf đâu đâu cũng là cảnh tan hoang và những gương mặt hoang mang chán chường. Nhìn thấy thành phố của công chúa Jasmine trong truyện Aladanh giờ chỉ là một đống gạch vụn khiến lòng Bảo Vy chùn xuống mang theo niềm thương cảm tiếc nuối. Chiến tranh thật quá khủng khiếp. Chỉ trong phút chốc mọi thứ đẹp đẽ nhất liền hóa thành địa ngục u tối.

Đơn vị chữ thập đỏ của cô nằm bên cạnh doanh trại Mĩ. Xung quanh khu vực đóng quân của quân Mĩ là những lô cốt cao ngất vừa được dựng lên ngăn cách vững chắc với bên ngoài. Nhìn qua có một cảm giác nguy hiểm đáng sợ nhưng Bảo Vy không để ý đến bọn họ. Cô cầm túi đi vào đơn vị của mình. Những chiếc lều to lớn sạch sẽ với thuốc men và thiết bị vừa được chuyển tới. Khi biết chủ nhiệm đơn vị mới đến thhay chủ nhiệm cũ vừa hy sinh thì nhiều đồng nghiệp háo hức ra đến tận cổng để đón Bảo Vy.

Hai tuần đầu tiên ở nơi này trôi qua khá thanh bình. Sáng thì từ sớm bên khu vực đóng quân đã ồn ào tiếng kẻng và chương trình tập luyện thể lực, chiều thì bọn họ tập bắn, tuần tra và thử vũ khí. Cứ như vậy chưa thấy có vấn đề gì nguy cấp ngoại trừ bị thương trầy xước da cho đến ngày thứ bảy hôm đó.

Khi Bảo Vy đang kiểm tra và thống kê lại cái loại thuốc để chuẩn bị nhận thêm một đợt hàng viện trợ mới thì nghe tin báo tín hiệu khẩn. Một cuộc càng quét gần đó không rõ nguyên nhân từ đâu và phe nào làm có hơn một trăm người bị thương. Bảo Vy nhanh chóng xách túi y tế của mình leo lên xe Jeep đang chờ bên ngoài cổng đơn vị lao nhanh đến chiến trường. Cô và một vài đồng nghiệp nữa đeo bao tay vô và bắt đầu bước ra chiến trường. Những tiếng kêu rên hòa cùng mùi mau tanh khủng khiế´p khiến vài người mới tham gia tổ chức chữ thập đỏ phải buồn nôn. Bảo Vy đeo khẩu trang rồi bắt đầu sắp xếp phân loại các thương binh. Cô không biết họ là người Mĩ hay người Syria hay là dân nước nào, chỉ duy nhất nhìn thấy họ đau thương y chang nhau.