Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả

Chương 110: Chợ phiên (2)



Vị bác sĩ trung niên ấy đưa cho Bảo Vy chiếc máy hát và bậc lại một lần nữa. Đó là một bài hát tiếng Tây Ban Nha, Bảo Vy đoán có thể bạn trai của vị bác sĩ này là người Tây Ban Nha. Theo từng điệu nhạc trầm buồn, bà ấy nhẹ nhàng và khẽ khàng nói từng lời: “Anh ấy đã bất ngờ ra đi trong một trận càn quét bom mìn. Không ai sống sót và cũng không có thứ gì tồn tại. Tất cả đều hóa thành tro bụi. Lá thư cuối cùng anh ấy viết đáng tiếc lại không phải gửi cho tôi mà là gửi cho đứa con gái duy nhất của anh ấy. Vậy là tôi không còn bất kỳ di vật nào nữa. Năm đó giá như tôi rộng mở tấm lòng chấp nhận được hoàn cảnh của anh ấy thì có khi chúng tôi đã có nhiều kỷ niệm đẹp hơn.”

Bản nhạc kết thúc, nước mắt của người đồng nghiệp ấy cũng vừa vừa lúc trào ra. Bảo Vy biết bà ấy cố để không khóc nhưng có lẽ là khó khăn quá với bà. Cuộc đời này quá ngắn, nếu có thể vui vẻ thì hãy tận hưởng và trân quý từng phút giây. Trên đời này có lẽ sẽ không có gì gọi là “không chấp nhận được hoàn cảnh của nhau” để chúng ta có thể hạnh phúc. Trong tình yêu cũng vậy, không chấp nhận được nhau có phải là do bản thân không dám đánh đổi hay chúng ta tính toán quá nhiều?

Bảo Vy không biết câu trả lời, chỉ ngồi yên tĩnh như vậy nghe đi nghe lại bản nhạc tiếng Tây Ban Nha ấy cho đến khi mặt trời đã nhô cao trên sa mạc và Ưng Túc thì đã tự lúc nào xuất hiện trước mặt cô. Bảo Vy nhìn thấy mũi giày của anh di chuyển qua lại trên nền đất thì liền ngẩng mặt lên. Ánh mặt trời sa mạc chiếu sáng từ phía sau lưng anh khiến trong mắt cô anh hôm nay lung linh hơn còn trong mắt anh, cô dường như rạng rỡ hơn.

Bảo Vy đưa tay tắt máy nghe nhạc rồi trả lại cho người đồng nghiệp trung niên. Vị bác sĩ ấy mỉm cười nhìn hai người vui vẻ quay đi cùng nhau. Tay Ưng Túc đặt hờ lên eo Bảo Vy, còn Bảo Vy cũng đi gần sát với anh hơn. Bóng của hai người sánh bước bên nhhau đổ dài trên mặt đất. Mãn nguyện và hài lòng.

Chiếc xe Jeep không mui của quân đội được đại úy John hào phóng cho mượn đang lăn bánh chậm rãi hướng về khhu vực dân cư. Vùng Al Tanf khá thưa thớt người nên chợ phiên mỗi tháng mới họp một lần. Đời sống nơi này từ khi bắt đầu chiến tranh thì trở nên u tối và khó khăn hơn rất nhiều. Tuy nhiên khu chợ truyền thống này vẫn được người dân địa phương gìn giữ.

Ưng Túc lái xe theo chỉ dẫn của Bảo Vy, quanh co một lúc trên mấy con đường gió cát mù mịt thì cuối cùng cũng đến được nơi. Anh bước xuống xe rất nhanh rồi đi vòng qua chỗ Bảo Vy đang ngồi. Chiếc xe cũ kỹ nên cánh cửa rất khó mở khiến Bảo Vy nhăn mày khó chịu. Ưng Túc không giúp cô mở cửa xe mà lại đưa đôi cánh tay rắn chắc giữ lấy hông của Bảo Vy rồi nhấc bổng cô ra khỏi xe.

Vòng eo một nắm tay của cô nằm gọn trong vòng tay anh một lúc như chẳng muốn rời. Phải đến khi Bảo Vy cựa quậy đòi xuống anh mới chậm rãi đặt cô xuống. Ưng Túc nhìn Bảo Vy mặc quần short lộ ra đôi chân dài noãn nà thì cười cười nhớ đến lời của mấy quân nhân hôm qua. Gần hai năm sau ngày hôm ấy, đến nay anh mới lại nghĩ đến chuyện này với Bảo Vy. Tuy nhiên, anh không vội. Đưa cô đi chợ trước đã.

Bảo Vy không phải mới hẹn hò với Ưng Túc một hai ngày, ở bên cạnh hắn, hắn nghĩ cái gì cô cũng đều hiểu. Chẳng qua là giả vờ lờ đi không cho hắn chiếm lợi. Nhưng không hiểu sao hôm nay đọc được suy nghĩ trong mắt hắn thì toàn thân cô có một luồng khí nóng chạy khắp người khiến má cô ửng hồng lúc nào không biết. Cô phát hiện ra từ khi gặp lại hắn cô rất hay cúi đầu, cũng không dám nhìn thẳng mặt hắn nói chi trừng mắt dọa hắn như trước đây. Điều gì đang khiến cô ngại ngùng? Cô cũng không hiểu. Chỉ là cảm thấy, thì ra ở bên cạnh hắn cũng không phải rất tệ.

Hai người đi cạnh nhau bước vào những sập hàng thô mộc bày bán những sản phẩm truyền thống. Xa xa có mùi thức ăn thơm lừng, phía kia lại có bán rượu sữa lạc đà và da lạc đà, bên kia là khu vực chuyên bán hàng thủ công của xứ Ba Tư huyền thoại. Từ phía xa, những tấm khăn tơ lụa lấp lánh đã thu hút ánh nhìn của Bảo Vy. Cô vui vẻ và hối hả đến mức nhanh chân rảo bước đến đó, miệng không quên gọi: “Ưng Túc, anh qua đây, nhìn xem này. Có đẹp không?”

Ưng Túc vui vẻ đi theo sau Bảo Vy. Nhìn thấy anh đi chậm, cô liền đưa tay kéo anh. Đôi bàn tay cứ như vậy vô tình đan vào nhau. Mười ngón tròn trĩnh. Bảo Vy biết Ưng Túc xoay tay đan tay hắn vào tay mình nhưng cô không rút ra mà chỉ cúi đầu thẹn thùng nhìn đi nơi khác. Ưng Túc biết Bảo Vy không cự tuyệt mình nữa thì liền tươi cười như nắng xuân đang đến, rộn rã trong lòng mà bước đi theo cô.