Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả

Chương 127: Đồng vợ đồng chồng (1)



Từ chương này là phần ngoại truyện nha các tình yêu. Ngoại truyện là gì, là câu chuyện không liên quan nhiều đến chuyện tình của hai nhân vật chính Bảo Vy và Ưng Túc. Phần ngoại truyện này là đất của hai chuyện tình đẹp đẽ nhưng không thiếu những giọt nước mắt của nỗi bi thương lẫn niềm hạnh phúc của những con người rất trẻ khi bắt đầu chạm ngõ yêu thương. Họ có thể say lầm, có thể suy tính, có thể ngu xuẩn, có thể cố chấp, có thể tự cao thậm chí tự kiêu nhưng hơn hết là một trái tim chân thành hết lòng yêu thương đối phương. Hy vọng các bạn sẽ luôn tìm thấy cảm giác yêu và được yêu sau khi đọc những câu chuyện của Hạc Giấy để thấy trái tim mình còn rung động và ấm áp nhé. Đừng quên tìm Hạc Giấy tại Facebook: Những câu chuyện của Hạc Giấy nha.

- ----

Ngày kết hôn của hai người sớm đã được hai nhà bàn tính và định sẵn, rất nhanh sau đó lễ cưới sang trọng bậc nhất đã được diễn ra tại khách sạn mười tầng Jeremy ở Los Angeles. Ưng Túc đã dành rất nhiều công sức chuẩn bị lễ cưới cho cô dâu của mình. Tất cả những thứ dành cho đám cưới đều là thứ tốt nhất và hoàn mĩ đến từng chi tiết. Bởi vì anh đã hứa với cô ấy như vậy cho nên anh nhất định phải làm để khiến cô cảm thấy hài lòng và hạnh phúc khi gả cho anh.

Bảo Vy thì lại không nghĩ như vậy, cô chỉ muốn một buổi tiệc nhỏ để tiết kiệm chi phí. Nhìn qua chi phí sơ sơ chi cho tiền tiệc thì Bảo Vy cũng muốn tăng xông nhưng có vẻ Ưng Túc không để ý lắm lời lải nhải của vợ. Anh luôn nói rằng: “Kết hôn chỉ có một lần trong đời.”

Còn Bảo Vy thì luôn gào lên rằng: “Túc heo, đám cưới kiểu này chắc chúng ta sẽ sạc nghiệp mất.”

Những lúc như vậy, Ưng Túc lại cười cười xoa xoa đôi má trắng mịn của Bảo Vy và nói: “Chỉ là số tiền nhỏ, em lo cái gì?”

Bảo Vy lắc lắc đầu nhìn vào tập hóa đơn mà hai mắt hoa lên tự hỏi: “Đây là số tiền nhỏ sao?”

...

Sau khi hôn lễ kết thúc, cả người Bảo Vy vô lực nằm ngả ra giường. Suốt mấy tiếng đồng hồ mang trên mặt lớp trang điểm dày cợm và giày cao gót bó chân, cộng thêm việc đeo trang sức và vương miện các kiểu lên người khiến cô mệt mỏi không thua lúc làm việc ở chiến trường. Bảo Vy nằm dài trên giường nhìn Ưng Túc từ phòng tắm bước ra. Thấy Bảo Vy vẫn mặc váy cưới anh liền lên tiếng giục: “Em đi tắm cho đỡ mệt.”

Nhưng Bảo Vy thật sự là con sâu lười, cô lăn qua lăn lại mấy cái vẫn không nhấc thân nổi ra khỏi giường, miệng chỉ khẽ lẩm bẩm: “Túc heo, em mệt quá. Em muốn ngủ.”

Nói là làm, Bảo Vy liền nhắm mắt lại và chuẩn bị ngủ. Mùi nước hoa nhè nhẹ trên người cô cùng gương mặt xinh đẹp điểm thêm chút phấn son càng tú lệ hơn người khiến cả người Ưng Túc nóng bừng. Tuy hai người sống chung không phải một vài ngày nhưng hôm nay là ngày rất đặc biệt. Đó là tân hôn. Tân hôn có cái không khí của riêng nó, cũng có cái cảm giác phấn khích khó tả khiến anh không nhịn được mà lao vào ôm lấy người vợ mới cưới. Người vợ mà anh yêu thương bao nhiêu cũng không đủ.

Từng nụ hôn nồng nàn, từng cái vuốt ve e ấp nhanh chóng diễn ra giữa hai người. Chiếc váy cưới nặng nề óng ánh sắc đá quý cũng được anh tỉ mỉ giúp Bảo Vy cởi ra. Bảo Vy nhìn anh, gương mặt thoáng chốc ửng hồng, cô cúi đầu tránh né ánh mắt nồng đượm tình tứ của anh. Hai tay cô vô thức che vai lại, cặp chân dài óng ả cũng theo đó khẽ co lại khép nép. Từ phía Ưng Túc nhìn về phía Bảo Vy chính là hình ảnh đóa hoa đẹp kiều diễm và tuyệt sắc đang e ấp đầy mê hoặc.

Ưng Túc không nấn ná thêm nữa. Một khắc đêm xuân đáng giá ngàn vàng, anh không nỡ lãng phí. Anh lao nhanh về phía Bảo Vy, gấp gáp ôm lấy cô vào lòng. Đôi bàn tay với các vết chai nhanh chó´ng di chuyển khắp người cô, yêu thương nâng niu từng tấc da thịt. Ánh sáng vàng le lói của ngọn đèn ngủ bên đầu giường rọi ra hình ảnh cô dâu mới xinh đẹp động lòng. Ưng Túc ôm cô bắt đầu thỏ thẻ những lời tình tứ mật ngọt: “Em thật quá xinh đẹp. Lần nào cũng giống như lần đầu, khiến anh không chịu nổi, chỉ muốn yêu em thật nhiều.”

Bảo Vy nằm trong lòng anh, khẽ xoay người vuốt lấy đôi má của anh vặn qua vặn lại rồi từng chữ nói ra: “Túc heo... em thực sự rất mệt... em muốn ngủ...”

Ưng Túc thuận theo thế tay của Bảo Vy, lắc lắc đầu nói: “Không được, hôm nay là ngày lành tháng tốt. Không thể bỏ qua thời khắc hạnh phúc khiến vợ chồng hòa hợp được. Ngoan, chiều anh một lát.”

Bảo Vy liền mệt mỏi dựa vào vai anh, thỏ thẻ như tiếng mèo kêu: “Ưng Túc, anh thật mê tín. Em tin anh, em sẽ là heo giống anh.”

Ưng Túc phì cười lần tay ra phía sau lưng cởi cúc áo cho Bảo Vy, rồi thuận tay xoa xoa tấm lưng trắng mịn của cô, yêu thương nói: “Ngoan, tin hay không cũng chiều anh một chút. Chỉ một chút thôi. Rồi anh cho em ngủ.”

Bảo Vy thấy hắn bắt đầu động thân thì liền đẩy đầu hắn ra khỏi người mình. Bất ngờ bị đẩy ra, môi hắn bỏ lại một tiếng “chốc” lớn trên người cô khiến cả hai xấu hổ. Bảo Vy lấy tay ôm ngực rồi nhăn nhó quát: “Túc heo, tránh ra. Em nói không là không?”

Người nào đó bị mắng nhưng vẫn vui vẻ nhích lại gần nàng, bàn tay khẽ vuốt cặp chân trắng muốt rồi tiếp tục nài nỉ. Bảo Vy kiên quyết đẩy hắn ra, miệng không quên làu bàu: “Không có lần nào là một lúc hết. Lúc ở hang động từ sáng đến chiều muộn anh mới chịu đưa em về. Lúc về sống ở biệt thự của ba mẹ anh thì ngoại trừ lúc giận dỗi ra không đêm nào em được ngủ ngon. Hôm nay em đã mệt cả ngày, em nhất quyết không tin anh nữa.”

“Ngoan nào, đêm nay là động phòng, em đừng nên hung dữ với anh như vậy. Chỉ một chút thôi. Lại đây.” - Người nào đó vẫn giở chiêu dụ dỗ.

Người nào đó vẫn ngúng nguẩy nhưng vì sợ mất giờ đẹp cho nên vẫn ngoan ngoãn nằm xuống. Hai người ôm ấp nhau một lúc thì Ưng Túc lại thì thầm vào tay vợ: “Bà ngoại kể cho anh rằng lúc em mới sinh ra vì bị thiếu tháng lại không có mẹ bên cạnh cho nên cơ thể rất gầy gộc. Khi em hơn một tuổi thì vẫn chưa biết đi vì bị suy dinh dưỡng. Lúc đó hàng xóm láng giềng ai cũng thương em, thay nhau chăm em cho bụ bẩm. Bà ngoại và mẹ anh năm đó hay đi chùa cầu phúc và xin cho em một lá bùa. Lá bùa bỏ trong cái túi màu đỏ buộc sợi chỉ đỏ cho em đeo trước ngực. Nhưng anh lúc ấy ba tuổi đã rất nghịch ngợm. Anh giật lá bùa của em rồi lại đeo vào tay em.” - Nói đến đây Ưng Túc cầm tay Bảo Vy lên nhìn ngắm rồi hôn dọc theo cùm tay lên đến tận cánh tay của cô, nhẹ nhàng nói tiếp: “Ai nấy nhìn thấy đều nói từ năm đó anh đã buộc chỉ hồng vào tay em cho nên anh và em mãi mãi là một đôi.”