Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả

Chương 148: Người ấy của Phan Lục Kha (2)



...

Phan Lục Kha lái xe đi về hướng hội hoa tulip nằm ở ngoại ô Los Angeles. Bởi vì hôm nay anh có cuộc họp quan trọng mà vị trí của hội hoa này khá xa cho nên anh phải vội đi đến đó. Rất nhiều năm trước, Violet từng nói rằng nếu một ngày anh muốn tìm cô ấy thì hãy đến nơi nào nhiều hoa uất kim hương nhất. Phan Lục Kha không biết phán đoán của anh có chính xác hay không nhưng anh vẫn đi đến đó bởi vì anh không muốn tiếp tục lỡ mất cô ấy.

Hội hoa tulip ở Los Angeles là do các gia đình làm nghề trồng hoa ở California hợp lại và tổ chức hàng năm. Họ đem những giống hoa uất kim hương mới lạ đến đây trồng vừa là để triển lãm vừa là để tăng doanh thu bán hàng cho nông trại của họ mùa sau. Tuy không nổi tiếng như hội hoa uất kim hương ở Melbourne nhưng cũng đủ khiến du khách tròn mắt trước những dãy hoa đủ màu sắc bạt ngàn.

Phan Lục Kha đi quanh một lúc rồi dừng lại trước những khóm hoa uất kim hương tím. Quả thật, anh đã tìm được Violet. Người phụ nữ da trắng có chiếc mũi cao thẳng và đôi mắt xanh lơ sâu thẳm mặc chiếc áo len màu tím nhạt đứng cách anh một trăm mét nhưng không dám tiến lại gần. Hai người cứ ở một khoảng cách như vậy, nhìn nhau. Hơn hai mươi năm trời gặp lại, cả hai đã khác xưa quá nhiều. Họ ngại ngần, họ hồi hộp, họ hoang man không dám tin đây là sự thật. Họ sợ khi chạm vào nhau thì đối phương sẽ tan đi như bọt xà phòng.

Ngày Phan Lục Kha quyết định không gặp Violet nữa thì cả hai mới mười lăm tuổi. Thời gian họ không gặp nhau còn lớn hơn tuổi của họ khi đó. Có quá nhiều thay đổi, có quá nhiều việc xảy ra và có quá nhiều trở ngại đến nổi bước thêm một bước để đến gần nhau cũng là khó khăn vô cùng.

Cuối cùng giữa hội hoa rộng lớn đẹp đẽ ấy, Violet đã lao đến ôm chầm lấy Phan Lục Kha mà khóc. Cả người anh như bị hóa đá. Cảm giác không nói nên lời.

“Thì ra anh vẫn nhớ. Kha, anh có biết em năm nào cũng ở đây đợi anh hay không? Tại sao nhiều năm như vậy anh mới xuất hiện. Em đã chờ, đã chờ anh rất lâu.” - Violet nói trong tiếng nấc nghẹn ngào xúc động. Phan Lục Kha chỉ có thể nhắm mắt nghe trái tim mình đau nhói.

Hai người ngồi xuống băng ghế gỗ gần những khóm hoa uất kim hương tim tím, ánh nắng buổi sáng mùa xuân chan hòa rực rỡ len qua những tán cây lớn chiếu xuống thảm cỏ xanh rì. Violet kể rằng: “Sau nhiều lần đến nhà tìm anh nhưng không gặp, em đã tự hạ quyết tâm sẽ đứng ở cổng chờ anh đến khi nào anh chịu ra mới thôi. Nhưng trái tim anh thật sự sắt đá. Em đã chờ cả ngày mà anh vẫn không ra. Sau cái ngày mưa tầm tã hôm đó em đã bị bệnh không nhấc nổi người dậy. Ba mẹ mắng em không tiếc lời rồi họ quyết định chuyển sang Úc sinh sống. Em cũng dần phải trưởng thành và thích nghi với cuộc sống mới. Ở Úc rất chán, sinh nhật anh không phải mùa uất kim hương ở, phải đến tháng Mười uất kim hương ở đó mới nở (*). Lâu dần em cứ nghĩ đã quên được anh. Em kết hôn rồi ly hôn. Cuộc sống không đâu ra đâu. Đến cuối cùng thì quyết định quay lại Los Angeles vào năm năm trước. Từ lúc quay lại đây, năm nào vào ngày sinh nhật anh, em cũng đến hội hoa này chờ anh. Em không biết phải chờ đến bao giờ khi bốn năm trôi qua em chưa một lần gặp được anh. Năm nay em đã thử gửi hoa đến nhà anh. Thật may! Anh vẫn chưa đổi địa chỉ. Cuối cùng em đã chờ được rồi. Có phải rất kỳ diệu hay không?”

Phan Lục Kha khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói: “Violet à, chuyện năm đó. Anh xin lỗi!”

Violet thở dài nói: “Không sao đâu, chuyện cũng qua quá lâu rồi. Bây giờ không phải mọi thứ đều tốt hay sao? Hai mươi năm xa cách cuối cùng em đã gặp được anh. Chúng ta không nên nhìn về quá khứ nữa.”

Phan Lục Kha mỉm cười nhìn cô: “Em lúc nào cũng lạc quan như vậy.”

“Còn anh thì lúc nào cũng xị mặt như vậy.” - Violet nhìn anh cười nói.

Phan Lục Kha mỉm cười quan tâm hỏi: “Em quay lại Mĩ cuộc sống như thế nào?”

Violet ngửa mặt nhìn bầu trời xanh vời vợi, thong thả nói: “Em sống cùng đứa con gái mười tuổi. Ban ngày con em đến trường học còn em thì đi làm.”

Chậm một chút, Violet lại nói: “Chỉ là công việc văn phòng ở công ty nhỏ. Không phải là ông chủ lớn như anh.”

Phan Lục Kha hỏi lại: “Vì sao em biết anh là ông chủ lớn?”

Violet cười nói: “Mấy tạp chí doanh nhân đều có hình của anh. Em muốn không biết cũng khó.”

Phan Lục Kha điềm nhiên hỏi: “Vậy chắc họ cũng có nhắc về bệnh tình của anh phải không?”

Violet khẽ gật đầu, sau lại hỏi: “Có phải vì chuyện này mà năm đó anh trốn tránh em hay không?”

Phan Lục Kha đưa mắt nhìn về phía những khóm hoa uất kim hương tím trước mặt, thở dài gật đầu: “Anh chỉ vừa tỉnh lại gần một năm nay. Nhưng hồi phục như bây giờ thì chỉ mới vài tháng thôi.”

Violet giữ cánh tay anh, ngã đầu vào vai anh nhẹ giọng nói: “Thật là đáng thương làm sao!Bây giờ mọi chuyện đã qua hết rồi. Chúng ta hãy lạc quan vui vẻ sống và... bắt đầu lại có được không anh?”

...