Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả

Chương 156: Về nhà coi mắt (7)



Bảo Hân đưa tay vuốt khuôn mặt tuấn mĩ của người đàn ông phía trên mình. Trong lòng cô không khỏi cảm thán: “Đúng là một người đàn ông xuất chúng. Vừa đẹp trai lại thông minh tài giỏi. Anh ấy thật sẽ yêu mình sao?”

Đúng lúc này thì tiếng gõ cửa phòng Bảo Hân vang lên. Phan Lục Kha vừa định cất tiếng thì Bảo Hân đã che miệng anh lại. Cô ra hiệu bắt anh im lặng.

Thì ra bên ngoài là người giúp việc đang mời Bảo Hân xuống dùng cơm tối. Sau khi người giúp việc rời đi thì cô mới thở phào nhẹ nhõm. Phan Lục Kha nhìn biểu hiện lén lút vụng trộm này của cô thì liền cau mày hỏi: “Sao em phải sợ? Để họ biết chúng ta ở gần nhau thì có vấn đề gì?”

Bảo Hân liền há hốc mồm nói: “Anh muốn công khai quan hệ của chúng ta cho mọi người biết hay sao?”

Phan Lục Kha liền gật đầu nhưng gương mặt anh lộ vẻ băn khoăn lo ngại, hỏi lại Bảo Hân: “Quan hệ của chúng ta có gì mờ ám mà em không dám công khai?”

Bảo Hân lần đầu có kiểu yêu đương nam nữ cho nên có nhiều dè dặt, cô muốn vào lúc thích hợp nhất sẽ nói với gia đình chứ không phải là khi không để người giúp việc đàm tiếu. Cô cố gắng thuyết phục Phan Lục Kha: “Em chưa chuẩn bị tinh thần cho chuyện này. Chúng ta chờ sau hãy nói cho mọi người có được không?”

Phan Lục Kha mặc dù nôn nóng muốn cưới Bảo Hân nhưng anh cũng tôn trọng quyết định của cô. Bảo Hân thấy anh im lặng thì liền dỗ dành: “Bây giờ chúng ta xuống ăn cơm và vờ như không có chuyện gì, có được không?”

Phan Lục Kha thở dài bất mãn nói: “Nhưng anh chưa ăn được cái anh muốn, tâm tình đâu mà ăn cơm.”

Bảo Hân cười xòa rồi quay đi vào phòng tắm rửa qua những vết tích vừa rồi, để lại người đàn ông đang trưng gương mặt méo xệch ra nhìn theo bóng lưng thon gầy của cô. Trong lòng trào dâng nhiều cảm giác yêu thương. Anh không biết từ lúc nào đã yêu thích cô gái nhỏ này. Có lẽ từ giây phút đầu tiên anh mở mắt hay những ngày vất vả trị liệu bên nhau. Anh cũng không rõ. Tình cảm cứ như một cái cây, âm thầm ươm mầm mọc rễ bám sâu trong tim anh đến mức anh không thể sống thiếu người đó.

Tối hôm đó, sau khi trị liệu xong cho bà ngoại của Ưng Túc, Bảo Hân liền tức tốc lên phòng của Phan Lục Kha. Cửa phòng anh không khóa, anh vẫn ngồi trầm tư suy nghĩ bên bàn máy tính như mọi khi nhưng khi thấy Bảo Hân bước vào thì anh ngưng dòng suy nghĩ, đặt tập hồ sơ xuống và đứng lên tiến lại phía cửa chỗ cô đứng. Anh mỉm cười kéo cô vào phòng rồi khóa chốt cửa. Bảo Hân tần ngần nhìn hành động của anh, nhẹ giọng hỏi: “Sao hôm. Nay anh lại khóa cửa vậy?”

Phan Lục Kha bao bọc Bảo Hân trong vòng tay anh, dịu dàng nói: “Anh muốn hôn em một chút, sợ bất ngờ người khác vào làm phiền.”

Hai má Bảo Hân ửng đỏ, đẩy anh ra, nghiêm giọng nói: “Chúng ta đến giờ trị liệu rồi. Nếu không tuân thủ nguyên tắc làm việc thì sẽ không có hiệu quả tốt. Cho sức khỏe của anh.”

Phan Lục Kha cười nói: “Chỉ là hôn em một cái thôi, không mất nhiều thời gian.” - Lời vừa dứt, vòng tay anh từ phía sau ôm tới, đôi môi khẽ chạm vào cạnh cổ trắng ngần của cô, miết nhẹ.

Bảo Hân hơi so vai rồi lùi ra một chút, đưa mắt ra hiệu cho “bệnh nhân” leo lên giường. Phan Lục Kha ngậm ngùi làm theo lời “bà lang”. Sau khi châm cứu xong cho Phan Lục Kha, Bảo Hân muốn rời đi nhưng anh cứ giữ cô ở lại với lý do hất sức đáng thông cảm: “Ngày mai anh đi sang chi nhánh của công ty ở New York để khảo sát tình hình, đến năm ngày sau mới quay lại Los Angeles. Anh sẽ rất nhớ em. Cho anh ôm em thêm một chút được không?”

Bảo Hân đưa đôi mắt to tròn nhìn Phan Lục Kha ngậm ngùi nói: “Anh đi đến năm ngày sao? Lâu như vậy sẽ không hay cho việc trị liệu đâu.”

Phan Lục Kha nhúng vai, miễn cưỡng đáp: “Anh cũng không muốn nhưng vì quá lâu anh chưa qua đó nên công việc tồn đọng và cần anh xử lý rất nhiều. Bảo Hân, hay là em đi cùng anh có được không?”

Bảo Hân chu cái miệng nhỏ ra giải thích: “Em cũng muốn đi cùng anh nhưng như vậy có vẻ không hay, sẽ bị thiên hạ đàm tiếu và báo chí phóng đại sự việc. Em chưa đủ sức đối phó. Với áp lực của dư luận.”

Phan Lục Kha giữ vai cô, mỉm cười nói: “Anh không ép em. Trong mối quan hệ của chúng ta, mọi thứ đều do em làm chủ. Em chỉ cần nhớ rằng trái tim anh thuộc về em là đủ.”

Bảo Hân mỉm cười gật đầu rồi ngả vào vòng tay ấm áp của Phan Lục Kha. Cô chưa bao giờ nghĩ tình yêu có thể đến với mình một cách suôn sẻ như vậy, càng không bao giờ dám mơ người đàn ông tốt như Phan Lục Kha yêu mình.

...

Sáng hôm sau, Phan Lục Kha ngồi máy bay tư nhân bay đến chi nhánh của tập đoàn Phan Lục tại New York. Cũng cùng ngày hôm đó, Bảo Hân nhận được cuộc gọi của mẹ cô. Một tin sét đánh mà Bảo Hân không bao giờ ngờ tới được đã giáng xuống đầu cô.

Gia đình của một người bạn thời trung học vốn có tình cảm từ lâu với Bảo Hân đã nhờ người mai mốt qua nói chuyện hỏi cưới Bảo Hân cho nhà đó. Đó là một gia đình tri thư đạt lễ cho nên họ làm đủ các nghi thức cưới hỏi. Lễ dạm ngõ là nghi thức đầu tiên mang sính lễ sang nhà hỏi cưới Bảo Hân. Ba của cô thấy cô đã không còn nhỏ nữa và cũng quen thân với cậu con trai của gia đình nhà đó cho nên đã đồng ý nhận sính lễ. Thế là trong chốc lát nhà cô đã mâm cao cổ đầy đủ cả.

Bảo Hân lòng như lửa đốt. Hơn ai hết cô hiểu mức độ nghiêm trọng của việc này. Hồi lễ ảnh hưởng rất lớn đến tiếng tăm của nhà trai và danh tiết của nhà gái nhưng cô không thể không hồi. Bởi vì trong lòng cô chỉ có cái người đàn ông hơn mình chục tuổi kia mà thôi.

Bằng tốc độ nhanh nhất có thể, Bảo Hân thu dọn hành lý rồi tức tốc bay về Việt Nam để nói rõ chuyện này. Danh tiết của bản thân mình cũng không quan trọng bằng việc bắt cô phải cưới ai khác ngoài Phan Lục Kha. Lúc Bảo Hân về được tới nhà thì bà mối cùng gia đình hai bên đang chọn ngày. Bảo Hân hớt hải chạy vào thể hiện lập trường của mình.

Chỉ tiếc, có một người đang ở New York tình cờ nhìn thấy trên trang mạng xã hội của cô hình ảnh của lễ dạm hỏi thì điên tiết vò nát tờ giấy trong tay rồi nghiến răng ken két: “Phương bảo Hân, em giỏi lắm! Năm lần bảy lượt tránh né không cho tôi thì ra là muốn đi lấy chồng.”

Lời nói đi kèm hành động, người nào đó liền kết thúc sớm chuyến khảo sát ở chi nhánh New York, bay bằng tốc độ nhanh nhất về quê của Bảo Hân hỏi cho ra nhẽ.

- ----

Hi các bạn,

Dạo này virus corona đang hoành hành khiến tâm trạng tất cả chúng ta hoang man. Bên cạnh đó cũng có rất nhiều người đầu cơ trục lợi và một số bloggers viết tin tà câu khách like Page khiến xã hội đen tối càng thêm rối ren. Hạc Giấy trước nay luôn làm việc quang minh chính đại cho nên cực kỳ ghét thể loại đục nước béo cò tăng giá khẩu trang hay dung dịch rửa tay... Như vậy khác nào người có tiền thì sống còn người nghèo phải chết sao?Trong mắt Hạc Giấy những điều này còn đáng sợ hơn là virus Corona nữa.

Hạc Giấy cũng là một công dân bình thường, cũng bị phân tâm và tụt cảm xúc với những vấn đề xã hội như vậy cho nên mình chỉ muốn sống trong thế giới ngôn tình của riêng mình và mong các độc giả cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc khi đọc những chương truyện mới của mình để tránh khỏi tâm trạng lo lắng băn khoăn hay sợ hãi vì những chuyện "của Trời" như vậy.

Tất nhiên, nếu một ngày Hạc không còn đăng truyện nữa thì cũng có thể là đang bị cách li ở một nơi nào đó. Cuộc sống mà, luôn có những việc rủi ro xảy ra mà chúng ta phải chuẩn bị tinh thần đón nhận. Hy vọng lúc đó các bạn sẽ không cảm thấy quá buồn vì thiếu vắng thói quen đọc truyện của Hạc mỗi ngày nha.

Nói thiệt thì đối mặt với virus này, Hạc không có chút lo sợ nào cả. Bởi vì dù có hay không có đại dịch thì mình cũng đã sống hết mình, sống vì mọi người mỗi ngày. Cho nên Hạc mong các độc giả của mình cũng nghĩ như vậy. Lạc quan, vui vẻ, tràn đầy năng lượng sống nhé. Chỉ cần sống tốt chúng ta sẽ gặp được điều tốt.:-)