Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả

Chương 160: Thanh mai trúc mã (1)



Chiếc xe taxi chầm chậm đỗ lại trước cửa nhà Bảo Hân, cô bước xuống xe, gương mặt lo lắng đi vào trong nhà. Bên trong gian trước nhà cô là phòng cách kiểu xưa với bộ bàn ghế gỗ đặt giữa nhà và tủ thờ cao lớn ở phía sau. Một người đàn ông trẻ thanh nhã đang ngồi đối diện ba mẹ cô, lễ phép trò chuyện. Khi nhìn thấy Bảo Hân, anh quay ra mỉm cười nhẹ nhàng. Bộ quân phục của quân đội Nhân Dân Việt Nam vẫn còn mặc trên người. Trên cầu vai của anh đã có đến ba lon (ba sao), một gạch ba sao là cấp bậc thượng úy. Bảo Hân nhìn thấy anh liền khoanh tay cúi đầu thưa: “Anh Hải mới qua.”

Người đàn ông ưu nhã đứng dậy rời khỏi ghế tiến lại gần Bảo Hân, cầm lấy bàn tay cô, nhẹ nhàng nói: “Hai năm rồi không gặp, nhìn em thật khác.”

Bảo Hân cười cười rồi cúi đầu đi lại khoanh tay thưa ba mẹ: “Thưa ba mẹ, con mới về.”

Gương mặt ba cô vẫn ngiêm nghị như mọi khi, khẽ gật đều nói: “Hôm nay nhà mình có khách quý đến thăm. Anh Hải đây vừa được thăng chức Thượng Úy, nay được về phép nên cố tình đến thăm nhà mình. Con mau vào trong phụ mẹ nấu bữa cơm đãi khách.”

Người đàn ông trẻ tuổi cao ráo liền lên tiếng: “Dạ không cần đâu bác. Con chỉ sang đây ngồi thưa chuyện một lúc và hỏi em Hân vài chuyện. Em Hân cứ ngồi xuống đây đi.”

Bảo Hân nghe vậy liền nhìn ba mình thăm dò ý kiến. Ông ra hiệu cho cô ngồi xuống bên cạnh mình rồi bắt đầu lên tiếng: “Anh Hải sang đây là muốn hỏi về chuyện hủy hôn. Ba không biết cách trả lời. Con trả lời đi.”

Bảo Hân tự nhiên thấy lạnh sống lưng, cô hơi rùng mình nhìn người đàn ông trẻ trước mặt. Đôi mắt trong sáng như gương của anh khiến Bảo Hân không dám soi mình vào trong đó. Cô chỉ cúi đầu nhỏ giọng áy ngại nói hai tiếng: “Xin lỗi.”

Thanh Hải nhìn cô, nở nụ cười thân thiện, ôn hòa nói: “Em không cần áy ngại như vậy. Chỉ cần cho anh biết vì sao lại hủy hôn hay không?”

Bảo Hân chưa kịp trả lời thì ngoài cửa, người đàn ông da trắng cao gần đụng cửa bước vào dỏng dạc nói một câu rất dễ gây chiến tranh: “Là vì tôi đó.”

Bảo Hân trừng mắt há hốc mồm nhìn anh. Ba mẹ cô cũng kinh ngạc nhìn nhau, đưa ngón tay chỉ về phía anh, ú ớ hỏi: “Sao cậu lại có mặt ở đây?”

Thanh Hải vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, mặt dù trong lòng đã biết tình địch đang đứng trước mặt mình. Anh ung dung và lịch sự đưa tay mời Phan Lục Kha ngồi xuống uống nước trà. Người đàn ông đứng đầu tập đoàn Phan Lục bình thường làm việc rất biết suy nghĩ nhưng hôm nay bỗng dưng như trẻ nhỏ. Anh nắm tay Bảo Hân, kéo cô vào lòng, giữ chặt như một kiểu đánh dấu chủ quyền. Rồi sau đó hất mặt nói: “Cô ấy là người yêu của tôi. Chúng tôi sẽ sớm kết hôn. Cô ấy sẽ không lấy anh đâu. Thật xin lỗi!”

Bất ngờ bị công khai tình cảm cá nhân bằng những lời nói ra dễ như ăn cháo của Phan Lục Kha, Bảo Hân tự nhiên thấy ngại ngùng. Cô lấy cùi chỏ dụi dụi vào hông của hắn ra hiệu im lặng. Hắn nhìn cô bằng gương mặt bất mãn đến phát tội. Bảo Hân nghiêm mặt lườm hắn rồi phì cười vì bộ mặt “con cún mắc mưa” mà hắn trưng ra cho cô xem.

Nhìn một loạt hành động của hai người, Thanh Hải cũng hiểu được mối quan hệ không bình thường giữa họ. Tuy nhiên, anh vẫn không chịu bỏ cuộc. Anh thông thả uống ngụm trà rồi nhìn sang ba mẹ Bảo Hân nhẹ nhàng nói: “Lần này con sang tìm hai bác là vì lời hứa năm xưa của hai nhà. Hai mươi năm trước, tiệm thuốc của nhà bác lâm vào cảnh khó khăn. Nhờ sự giúp đỡ của ba mẹ con mà nhà thuốc của bác mới duy trì tiếp tục kinh doanh được. Lúc đó, vì mang ơn ba mẹ con giúp người không cần báo đáp mà bác trai đã hứa sẽ kết thông gia với nhà con. Chị Bảo Vy lớn hơn con khá nhiều tuổi và cũng đã hứa hôn cho gia đình khác. Trong nhà chỉ còn duy nhất cô gái út Bảo Hân là nhỏ tuổi hơn con. Lúc đó ba mẹ hai nhà cũng bằng lòng. Con không hiểu vì sao lại có thêm người đàn ông da trắng này xuất hiện nói lời yêu với vị hôn thê của con.”

Phan Lục Kha nghe xong thì tự nhiên xám mắt. Cảm giác giành giật phụ nữ và tranh giành tình cảm là điều anh không thích nhưng anh tuyệt đối không thể để mất “bà lang mát tay” của anh. Cho nên anh liền lên giọng nói lý trước, bất chấp việc ba mẹ của Bảo hân định lên tiếng: “Chúng ta đang sống ở thời đại gì mà các người còn chơi trò “định hôn nhân”? Cô ấy có quyền lựa chọn người mình yêu và chung sống với người đó. Tôi nghĩ các người nên tiến bộ để giải phóng cho người phụ nữ.”

Bảo Hân nghiến răng nhìn anh, nói khẽ: “Ây da... Anh đang nói cái linh tinh lộn xộn gì vậy hả?”

“Hân, anh chỉ muốn bảo vệ cho hạnh phúc của em.” - Phan Lục Kha cúi xuống nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến, rồi khẽ chớp mắt nói ra lời mật ngọt.

Bảo Hân nhắm mắt thở dài, tim cô căng lên từng nhịp trước tình huống khó xử. Lúc này, chưa đợi ba mẹ Bảo Hân lên tiếng thì Thanh Hải đã cất lời: “Theo như tôi được biết thì chúng tôi không vi phạm luật hôn nhân gia đình cũng không tảo hôn. Tôi cho người mang sính lễ đến nhà gái, có người may mối cưới Bảo Hân đàng hoàng. Còn chuyện hứa hôn chỉ là bước đầu trong thủ tục. Sao anh chắc tôi và cô ấy không có tình cảm?”

Một câu hỏi khiến Phan Lục Kha sững sờ. Anh quay sang nhìn Bảo Hân. Cô không nói gì, chỉ cúi mặt xuống đất tránh né. Bàn tay nhỏ mân mê tào áo đến sắp rách. Cô không biết giải thích với Phan Lục Kha như thế nào nữa.

Ba của Bảo Hân lúc này mới lên tiếng giải vây cho con gái: “Năm đó, trong làng có dịch tả khiến rất nhiều người bị nhiễm phải. Trạm xá nhỏ trên huyện không thể chữa hết cho mọi người cho nên họ đầu trông cậy vào tiệm thuốc của nhà chúng ta. Mặc dù ta và mọi người trong tiệm thuốc đã làm việc cực lực bắt mạch bốc thuốc nhưng vẫn không thể chữa xuể cho các bệnh nhân. Mà họ đều là bà con hàng xóm quanh đây, ta không thể chữa ai và bỏ ai. Đỉnh điểm của sự bất lực này là thuốc trong tiệm của chúng ta cạn kiệt không nhập kịp từ thành phố về. Cũng may lúc đó có Bảo An Đường của ba mẹ Thanh Hải ở trên chợ huyện tương trợ thuốc men và nhân lực giúp ta và bà con nơi này vượt qua tai ương. Lúc đó, ba mẹ của Thanh Hải đã không cần chúng ta trả ơn gì cả. Ta thấy vậy nên đã kết nghĩa anh em với ba của Thanh Hải. Ba mẹ của Thanh Hải đã muốn hai tiệm thuốc thân càng thêm thân tương trợ lẫn nhau cho nên đã bàn chuyện hôn ước với nhau. Chúng tôi là người ở làng cho nên không theo kịp tinh thần cấp tiến tự do yêu đương của người thành phố. Chúng tôi vẫn theo phong tục hôn nhân định sẵn, có người mai mối. Công an cũng không thể bắt chúng tôi vì chuyện này. Cậu muốn đòi tự do cho phụ nữ thì đi chỗ khác đòi.”

“Ba...” - Bảo Hân thấy ba mình lạnh lùng với Phan Lục Kha thì liền nheo mày lên tiếng tỏ vẻ không vui.

Ba của Bảo hân liền khó chịu nói: “Ba cái gì mà ba. Con có biết cậu ta là anh chồng của chị con hay không? Con bây giờ lấy nó thì nhào lên đầu bắt chị con gọi con bằng chị chồng sao? Chưa kể nó lớn hơn con bao nhiêu tuổi con có biết hay không? Khi nó già đi rồi thì con vẫn còn thanh xuân. Liệu con và nó sống cạnh nhau có hạnh phúc hay không? Ba dạy con rất nhiều lần, làm chuyện gì cũng phải suy nghĩ. Cứ hứng lên thì từ hôn rồi lý sự về tự do yêu đương. Con xem, chị con và anh rể con đó, không phải bây giờ rất vui vẻ hay sao?”

Bảo Hân thở dài giải thích: “Ba, hai chuyện không giống nhau. Chị Hai từ nhỏ đã thích anh rể. Còn con...”

Ba Bảo Hân nhăn mặt nhìn con gái không cho cô nói nữa. Ông biết Bảo Hân là người có sao nói vậy không nghĩ đến hoàn cảnh xung quanh cho nên ông sợ nếu cô lỡ lời sẽ khiến Thanh Hải phiền lòng.

Mẹ của Bảo Hân nãy giờ ngồi nghê giờ cũng lên tiếng: “Con và Thanh Hải từ nhỏ đã là “thanh mai trúc mã”, bạn bè học cùng trường. Lúc nó nhập ngũ con đã khóc cả đêm. Con không nhớ sao?”

Bảo hân rất muốn, rất muốn giải thích rằng cô chỉ xót xa Thanh Hải như một người anh trai nhưng chưa kịp mở lời thì đã đón nhận ánh mắt lạnh lẽo của Phan Lục Kha. Trong đôi mắt anh có tức giận, có thất vọng. Đúng là trước nay anh chưa từng hỏi Bảo Hân về chuyện tình cảm của cô. Anh thấy cô còn trẻ nên đã không nghĩ trước anh cô còn quen một thằng nhóc”thanh mai trúc mã”. Mà khó chịu hơn là cô còn vì hắn mà khóc cả đêm. “Khóc cả đêm sao? Điều này có ý nghĩa gì? Phương Bảo Hân, em giỏi lắm. Dám cắm sừng tôi?” - Phan Lục Kha nghĩ vậy liền nghiến răng ken két, không nói gì, một đường giật dỗi đi thẳng.

Bảo Hân phát hoảng, chạy theo gọi anh quay lại nhưng anh đã không nghe mà leo lên xe đi mất dạng.