Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả

Chương 164: Làm rể (2)



Bảo Hân như không tin được vào tai mình. Anh vì muốn cưới cô mà cả chuyện “ở rể” nuôi heo ở quê cũng chấp nhận. Tim của Bảo Hân tự nhiên thấy xao xuyến. Cô không biết nên vui vì tình cảm anh dành cho mình hay nên giận vì anh quá ngốc.

Ba năm sau, Phan Lục Kha cũng ngấp nghé bốn mươi tuổi. Thời gian ba năm anh có thể kiếm được bao nhiêu lợi nhuận cho tập đoàn nhưng cuối cùng thì cái gì cũng bỏ chỉ cần Bảo Hân mà thôi. Nghĩ đến đây, lòng Bảo Hân như thắt lại. Cô liền nghĩ đến chị mình. Ba của cô thương yêu chị cô nhất, có thể ông sẽ nghe lời chị cô khuyên.

Đêm đó, Bảo Hân không tài nào chợp mắt. Cô vừa nhắn tin vừa khóc với chị mình. Thấy vậy, Phan Lục Kha liền kéo cô nằm xuống cạnh anh, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Ba chịu cho anh ngủ cùng em như vậy là may mắn lắm rồi. Ba năm sẽ trôi qua nhanh thôi. Lúc đó thì có thể danh chính ngôn thuận cưới em về nhà rồi.”

Gương mặt Bảo Hân méo xệch, cô cầm tay anh, dấu mực lăn tay lúc chiều rửa hoài vẫn không sạch. Anh vì cô mà lăn tay ở rể ba năm trời. Khác nào bán thân. Nhìn thấy gương mặt “nửa Tây nửa ta” của anh mà chịu cảnh bán thân tự nhiên cô cười mà như mếu. Nhưng xem ra anh không khó chịu nhiều về chuyện này, còn lạc quan nghĩ đến chuyện của ba năm sau.

Bảo Hân thở dài hỏi: “Anh bị ngáo hay sao? Lúc đó không chịu bỏ chạy về MĨ mà lại chịu ở đây nuôi heo. Phan Lục Kha, anh biết nuôi heo sao?”

Phan Lục Kha phì cười vui vẻ nói: “Anh chưa bao giờ nuôi heo nhưng lúc nhỏ anh có nuôi chó. Chắc cũng như nhau.”

Bảo Hân nghe kiểu nói hài hước của anh thì không nhịn được cười. Cô lắc đầu mỉa mai anh: “Đúng là ngốc. Nuôi heo cực lắm, sáng phải dậy sớm cho heo ăn, chiều phải dọn phân heo, rửa chuồng heo, làm vệ sinh cho heo sạch sẽ như vậy heo mới mau lớn và không bị bệnh. Không giống như nuôi thú cưng đâu. Từ nhỏ nah đã được người hầu kẻ hạ, giờ lại đi hầu hạ mấy con heo. Vậy mà cũng chịu. Thật là ngốc quá!”

Phan Lục Kha ôm Bảo Hân vào lòng, vuốt tóc cô, khẽ nói: “Chuyện cực khổ khó khăn đến mấy anh cũng làm được. Chỉ cần ba em đừng đem gả em cho người khác. Lúc lăn tay anh chỉ xin một điều là được làm vợ chồng với em từ ngày hôm nay thôi. Ba em đồng ý thì dù trong giấy ghi điều kiện gì anh cũng chấp nhận. Với lại, em nghĩ xem. Ba mẹ em chịu cực khổ nuôi heo bao nhiêu năm để lo cho em ăn học? Họ làm được thì anh cũng làm được. Chuyện nuôi heo anh không làm xong thì sao ba mẹ em tin tưởng anh sẽ nuôi nổi em và con của chúng ta sau này.”

Bảo Hân nghe Phan Lục Kha nói cũng có lý nhưng cô vẫn hỏi lại: “Anh vì suy nghĩ này mà không do dự đã đồng ý sao?”

Phan Lục Kha mỉm cười dịu dàng nói: “Anh đã trót yêu em rồi. Không ở gần em anh không ngủ được. Anh thà ba năm lao động chân tay còn hơn ba năm dài mất ngủ. Xét ra vụ làm ăn này anh vẫn được lời.”

Bảo Hân nhìn tinh thần lạc quan của anh thì liền phì cười: “Tổng tài của em, từ nhỏ đến lớn anh chỉ biết đi học, giờ bắt anh đi lao động tự nhiên em thấy xót.”

Phan Lục Kha véo mũi cô, tươi cười nói: “Lao động chân tay cũng là cách học tốt. Anh không coi đây là hình phạt gì ghê gớm. Thứ nhất anh cũng đã làm sai khi chưa kết hôn mà phát sinh quan hệ với em. Thứ hai, anh không thể bỏ em lại mà chạy trốn được. Em là vợ anh, chúng ta có khó khăn hay hạnh phúc đều phải cùng ở cạnh nhau.”

Nước mắt người nào đó đã rơi ướt cả ngực áo anh khi nghe anh nói. Từ khi nào Bảo Hân lại là cô gái mau nước mắt như vậy. Cô cũng không rõ, chỉ biết càng lúc càng yêu người đàn ông này. Yêu hết lòng.

...

Sáng hôm sau, Phan Lục Kha dậy rất sớm. Anh thực sự làm đúng mọi điều ghi trong bản hợp đồng. Từ việc quét sân lau chùi bà ghế đến việc làm cơm sáng và cho heo ăn. Tất tần tật đều làm rất gọn ghẽ. Lúc Bảo Hân thức dậy thì thức ăn đã được bày lên bàn. Ba mẹ của cô cũng trố mắt nhìn anh. Sau đó chậc lưỡi nhìn qua Bảo Hân. Mẹ cô lại thở dài mà than: “nhà có hai đứa con gái nhưng chưa bao giờ có cơm sáng ngon như vậy để ăn. Giờ lại được phúc của con rể.”

Bảo Hân đang ăn cơm cũng liền muốn nghẹn. Quả thật chồng cô làm việc xuất sắc hơn cô nghĩ. Chả trách anh sắp xếp công việc ở tập đoàn đâu ra đó. Ba cô ăn được bữa cơm sáng ngon thì tâm trạng cũng bớt tức giận phần nào. Còn cao hứng rủ Phan Lục Kha đi câu cá. Mẹ của Bảo Hân thì khỏi cần nói, bà thương con rể ra mặt. Nhìn nhà cửa tươm tất thì trong lòng liền chấm điểm mười. Lúc Phan Lục Kha cùng ba vợ bước ra khỏi nhà, bà còn cầm cái nón đội lên cho anh. Phan Lục Kha cao đến một mét chín nên anh gần như cúi nửa người xuống mới nhận được cái nón của mẹ vợ.

Lúc hai người họ đi rồi, mẹ của Bảo Hân vẫn còn nhìn theo tủm tỉm cười rồi lại quay vào trách cô: “Con rể tốt như vậy có đốt đuốc đi tìm cũng tìm không ra. Sao nó lại ưng con vậy cà?”

Bảo Hân trố mắt nhìn mẹ mình rồi nhíu mày nói: “Con tệ lắm sao? Đường đường là mĩ nữ của xóm mình chứ bộ.”

Mẹ cô liền chậc lưỡi nói: “Con gái gì không có chút dịu dàng, ăn nói thì không nghĩ.” - Rồi bà lại thở dài: “Nếu nó không lớn hơn con nhiều tuổi và không phải là anh chồng của chị con thì ba con cũng không đến mức khó khăn với nó. Mà hai đứa cũng gan thiệt, chuyện bậy bạ vậy cũng dám làm ra. Chưa cưới sinh gì hết đã muốn “gạo sống nấu thành cơm”. Suy nghĩ của mấy đứa mẹ không hiểu được.”

Bảo Hân không nói gì, chỉ ra sau xách giỏ đi chợ. Cô biết cô và Phan Lục Kha vội vã nhưng cô thực sự thích cảm giác ở cạnh anh cho nên “ăn cơm sớm chút” vậy. Bây giờ mọi chuyện cũng tốt rồi, ba mẹ cô thừa nhận anh là con rể. Ba năm sau, hai người sẽ chính thức kết hôn. Chỉ cần cuộc sống có anh bên cạnh, cô không mong gì hơn nữa.