Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả

Chương 166: Làm rể (4)



Anh leo lên giường, đưa tay sờ sang bên cạnh nhưng không thấy Bảo Hân đâu. Anh nhíu mày lần tay ra phía đèn ngủ mở công tắc. Ánh đèn ngủ lờ mờ chỉ lóe ra một ít ánh sáng đủ soi rọi khoảng không gian hẹp. Phan Lục Kha đưa mắt nhìn quanh phòng. Ánh mắt anh dừng lại ở cái khối đen thui ngồi ở góc còn có thêm những vệt màu đỏ như máu bê bết.

Bảo Hân khoái chí nghĩ thầm: “Lần này coi có dọa chết anh hay không. Tí nữa sẽ có đứa la ầm lên khiến cả sớm chạy đến xem cho coi.” - Nghĩ vậy cô liền cười khúc khích trong lòng.

Nhưng có vẻ cô đã đánh giá thấp về bản lĩnh của chồng mình. Phan Lục Kha là người hô mưa gọi gió trên thương trường. Sự điềm tĩnh và tính chiến đấu của anh không phải là ngày một ngày hai. Ngay cả khi biết bản thân mình sắp chết anh vẫn bình tĩnh xử lý tốt mọi việc thì có lý do gì sợ một cái khối đen thui bê bết giả làm ông kẹ như cô.

Phan Lục Kha không những không giật mình la toáng lên mà còn chậm rãi tiến lại gần và khều khều Bảo Hân. Cô giương đôi mắt kinh ngạc nhìn anh, não cá chưa kịp phản ứng thì đã bị anh dùng cái mền vải mỏng trùm từ đầu cô trùm xuống.

Đến lúc này thì đến lượt Bảo Hân la ầm lên: “Phan Lục Kha, anh làm cái gì vậy? Mau thả em ra?”

Phan Lục Kha tủm tỉm cười rồi thong thả quay Bảo Hân vài vòng trên không trung, sau đó mới thả cô xuống giường.

Bảo Hân được một phen hú vía liền thở dốc hỏi lại Phan Lục Kha: “Anh làm cái trò gì vậy? Sao lại lấy cái mền quấn em như vậy?”

Phan Lục Kha cười khúc khích rồi dần cười lớn lên. Trong tiếng cười không ngăn lại được khi nhìn thấy gương mặt đen thui đen thít của Bảo Hân, anh cố nói vài tiếng trêu chọc: “Hân, nhìn em gớm quá! Haha...”

Sau một tràng cười lớn hắn lại nói tiếp: “Anh sợ em làm bẩn cái chiếu cho nên phải quấn em lại như vầy nè.”

Bảo Hân bị Phan Lục Kha chọc quê thì khó chịu lắm nhưng không biết phải làm sao. Cô cắn môi, muốn khóc. Chơi khâm người ta không thành lại còn bị hắn chơi lại.

Bảo Hân giương đôi mắt tội tội nhìn Phan Lục Kha đang ôm bụng cười mình. Hắn quá đáng đến mức còn soi kỹ vào những nốt đỏ đỏ trên mặt cô rồi với tay lấy điện thoại chụp lại.

Sau đó còn nhìn hình mà cười không dứt. Hình ảnh cô mặc bộ đồ ngủ màu vàng trên nền da đen sậm có nốt đỏ nhìn xấu không chịu được.

“Phan Lục Kha, anh là đồ xấu xa.” - Bảo Hân mếu máo nói.

Phan Lục Kha nhìn cô cười cười rồi áp mặt vào tai cô nói khẽ: “Anh còn có thể xấu hơn được nữa đó.”

Bảo Hân đang không hiểu chuyện gì thì hắn đã nằm đè lên người cô. Bảo Hân sợ hãi kêu la: “Tránh ra! Coi chừng dính đó.”

Phan Lục Kha không những không sợ còn nhè môi cô mà hôn xuống. Bàn tay anh miết nhẹ đôi má đen sì của cô rồi từ từ buông cánh môi của cô ra, thỏ thẻ: “Anh không sợ dính bẩn, chỉ sợ không thể ôm em thôi.”

Lòng Bảo Hân lúc đã âm ỉ, trái tim cũng vì vậy mà đập loạn, đôi má từ lúc nào đã nóng lên. Phan Lục Kha cọ mũi vào chóp mũi của cô, yêu thương nói: “Em nghĩ dùng cách này có thể ngăn việc anh muốn em hay sao? Đúng là ngốc!”

Bảo Hân ngẩng ngẩng ra một chút rồi nghĩ: “Thật ra cô chỉ định hù hắn một chút thôi. Đâu có nghĩ nhiều như hắn.”

Bảo Hân chưa kịp nghĩ xong thì người nào đó đã manh động tấn công cô. Toàn thân cô một màu đen sì chỉ những nơi nào quần áo che lại thì mới thấy được làn da thịt trắng bóng. Phan Lục Kha biết vậy nên nhanh tay cởi hết cúc áo của cô ra rồi bắt đầu ve vuốt. Toàn thân Bảo Hân không một mảnh vải che thân, chỗ đen chỗ trắng lỏm chỏm trông rất buồn cười. Phan Lục Kha dù bị men tình làm say nhưng anh không sao nhịn được cười. Chốc chốc lại ngừng lại và ôm bụng cười. Bảo Hân nhìn dáng điệu của hắn thì hận không chịu được. Cô liền lao người vào đấm đá hắn nhưng cũng chính là dâng mồi đến miệng cọp.

Những va chạm giữa hai người dù rất bình thường nhưng lại khiến lửa trong người anh dâng cao. Không thèm nhìn bộ mặt siêu kinh dị của Bảo Hân nữa, Phan Lục Kha tập trung vào nơi trọng yếu, tiến nhanh về đích. Bảo Hân sợ gương mặt bê bết đen đỏ của mình khiến hắn ngừng lại cho nên cô với tay lấy gối định che lên mặt thì đã bị Phan Lục Kha ngăn lại bằng một câu nói khiến toàn thân Bảo Hân đỏ ửng vì xấu hổ: “Coi chùng, em sẽ làm bẩn cái gối đấy.”

Bảo Hân nghe xong liền thét lên: “Phan Lục Kha, anh kỳ thị em dơ.”

Phan Lục Kha tủm tỉm cười dỗ dành vợ: “Không có, anh không sợ em dơ. Anh sợ cái gối dơ.”

Bảo Hân nghe xong lấy tay đấm mạnh vào lưng hắn và khép chặt chân lại. Phan Lục Kha không chịu nổi liền van xin: “Hân, em thả lỏng một chút được không?”