Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả

Chương 170: Viên mãn (2)



Bà Hồng nhìn thấy cảnh đó liền ráng nói cho trọn câu: “Xin anh chị cho chúng tôi rước con gái Út của anh chị về làm dâu nhà chúng tôi. Chúng tôi hứa sẽ yêu thương con gái anh chị như con của mình sinh ra.”

Sau đó bà quay sang nhìn Phan Lục Kha hiền từ mỉm cười, giống y như cảm xúc lúc bà cưới Bảo Vy cho Ưng Túc vậy. Đó là cảm xúc của một người mẹ dành cho con trai của mình, hạnh phúc khi thấy con mình thành gia lập thất.

Ba mẹ của Bảo Hân cũng bị tình cảnh này làm cho cảm động, ba cô gật đầu nói: “Hai gia đình chúng ta vốn là thông gia của nhau, nay chúng tôi gả thêm bé Út sang nhà anh chị. Mong là anh chị thay chúng tôi chăm sóc và dạy dỗ cho nó. Chúng tôi có được chàng rể vừa thông minh tài giỏi lại vừa tháo vác việc nhà như vậy thì không còn gì mong hơn nữa. Nói thật là thời gian qua sống chung với con trai lớn của anh chị, tôi với bà nhà thật ưng bụng hết sức. Anh chị có được đứa con trai tài giỏi thì chúng tôi cũng được thơm lây vì có được con rể tốt.”

Ba mẹ Phan Lục Kha vui vẻ gật đầu đồng ý: “Anh chị nói phải. Chúng tôi may mắn có được con dâu hiền thục đảm đang lễ phép cũng là nhờ công anh chị dạy dỗ.”

Hai nhà vui vẻ hài lòng mãn nguyện nâng chung trà mời nhau. Đoạn, ba của Bảo Hân cất tiếng gọi: “Bảo Vy à, đưa em ra đi con.”

Bảo Vy cầm tay em gái hồi hộp bước ra khỏi tấm rèm ở cửa buồng mới tinh vừa được treo lên mấy ngày trước. Tinh Vân cũng rón rén đi theo phía sau cô dâu. Bảo Hân hôm nay mặc chiếc áo dài đỏ thêu hình một con phụng bằng chỉ kim tuyến vàng đồng bộ với chú rể. Cô e thẹn không dám ngẩng mặt lên, chỉ biết đứng khoanh tay cúi chào mọi người. Lúc này có rất nhiều đôi mắt nhìn vào cô dâu xinh đẹp rực rỡ. Thoạt nhìn thấy cô dâu bí mật của Tổng Giám Đốc, cả đám rể phụ liền nhao nhao lên chụp ảnh. Mấy em dâu phụ dù trước đó đã chụp hình chán chê trong phòng cô dâu nhưng vẫn không ngừng lia máy vừa quay vừa chụp cảnh tượng ba mẹ cô dâu trao tay con gái mình cho chú rể. Chú rể Phan Lục Kha xúc động cầm tay cô dâu hôn nhẹ rồi trao cho cô chiếc nhẫn đính ước trọn đời.

Bảo Hân nhìn vào đôi mắt xanh sâu thẳm như chứa đựng cả đại dương tình ái của anh rồi ửng hồng đôi má cúi đầu nhìn xuống. Phan Lục Kha mỉm cười trao cho cô bó hoa đẹp đẽ rồi cầm tay cô yêu thương chân thành nói: “Xin lỗi vì anh đã lỡ yêu em vào cái tuổi mà người ta gọi anh là chú. Xin lỗi vì anh đã cưới em vào cái tuổi mà thanh xuân của anh đã qua đi. Lấy anh là thiệt thòi cho em. Mong rằng em sẽ không chê bai anh trên đoạn đường chúng ta thuộc về nhau.”

Cô dâu nghe xong, hai mắt đỏ hồng còn những người xung quanh nghe được thì cảm giác trái tim rúng động. Trước đám cưới, có rất nhiều người bàn tán là Bảo Hân dụ dỗ người đàn ông giàu có còn giả vờ mang thai để ép cưới... Nhưng một câu này của anh đã lấy lại hết mọi công bằng cho cô khiến ai nấy đều xúc động và phải nhìn nhận đúng về tình yêu mà anh dành cho cô.

Bảo Hân có cảm giác như là muốn khóc, cô không nói được lời nào. Bởi vì Phan Lục Kha ngồi trên vạn người đó lại chịu vì cô mà nhúng nhường, vì cô mà bộc bạch tâm sự trước tất cả mọi người. Cũng vì cô mà lấy lại công bằng trước những lời đàm tiếu. Người đàn ông luôn luôn bảo vệ mình và suy nghĩ cho mình như vậy thì lấy anh làm sao cô có thể chịu thiệt thòi. Khoảng cách tuổi tác của anh và cô thì có là gì so với tình yêu của hai người.

Có lẽ vì quá xúc động mà Bảo Hân đã rướn người hôn lên má của Phan Lục Kha một cái khiến bản thân anh cũng bất ngờ. Những thợ chụp ảnh thấy vậy cũng nhanh tay đưa máy lên lia liên tục để mong chọn ra bức ảnh đẹp nhất cho cô dâu chú rể.

Một tháng sau, trong căn phòng quen thuộc của Phan Lục Kha tại biệt thự nhà họ Phan. Bảo Hân hí hửng cầm bức ảnh mà cô hôn anh trong hôn lễ ra ngắm nghía rồi tấm tắc khen: “Nhìn qua nhìn lại em vẫn thấy ưng ý tấm hình này nhất. Nhìn vừa tự nhiên vừa ngọt ngào biết bao.”

Bảo Hân cười cười nghiêng qua nghiêng lại ngắm nghía tấm hình đó. Phan Lục Kha đang ngồi trên bàn làm việc, chịu không nổi cũng phải đến ngó qua một lượt cho vợ vui, mặc dù hình cưới của hai người anh đã xem hơn trăm lần. Từ hơn hai trăm ngàn tấm hình từ các nơi gửi về, Bảo Hân đã ngồi chọn lọc cả mấy đêm để chọn ra được năm trăm tấm ưng ý nhất. Những tấm cô tâm đắc cô đều bắt anh xem đi xem lại rồi hỏi tới hỏi lui nhiều lần. Mặc dù vậy, Phan Lục Kha không thấy cô phiền, chỉ cảm thấy cô rất dễ thương.

Trên chiếc ghế bành cao cấp bọc nhung êm ái, Phan Lục Kha từ phía sau đặt cằm lên vai Bảo Hân, hai tay anh giữ eo cô, nghiêm túc nhìn ngắm hình ảnh vợ mình trong ngày hôn lễ. Bảo Hân lúc đó xinh đẹp trong tà áo dài, hân hoan sánh bước cùng anh lên xe hoa. Đến bây giờ, sau một tháng cưới nhau anh vẫn không dám tin anh đã cưới được “bà lang mát tay” này về nhà.

Nếu khi đó, không vì cô chạm vào môi anh, liệu anh có đủ can đảm mở mắt đối diện với cuộc sống không cử động được tay chân hay không? Làn môi của Bảo Hân khi đó như động lực khiến anh khao khát được mở mắt để nhìn thấy cô.