Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả

Chương 177: Hạnh phúc tự nhiên tới (2)



“Phan Lục An Khê!” - Tiếng kêu thất thanh của một cậu bé trai từ xa vọng đến khiến cô gái nhỏ năm tuổi rưỡi giật mình quay lại. Nhìn thấy cậu bé, Anh Khê liền chậc lưỡi lên lớp dạy dỗ: “Đoàn Cao Hoàng Tinh Nhật, anh đến nay cũng đã mười một tuổi. Chưa học hết tiểu học cũng rụt rịch vào cấp Hai. Anh nên biết cách tôn trọng người khác. Đừng có từ xa đã lớn tiếng gọi cả họ tên người ta như vậy chứ. Mẹ em nói làm vậy là thô lỗ đó. Anh có biết thô lỗ là gì không?”

Giữa cái nắng mùa hạ ấm áp, cậu bé trai có dáng người cao ráo cùng mái tóc nâu óng ánh dưới sắc nắng tươi màu khẽ mỉm cười hỏi: “An Khê, sao em mới có tí tuổi mà lại nhiều lý lẽ như vậy?”

Cô bé có mái tóc đen thắt hai bím tóc cong môi lên đáp gọn: “Vì em thông minh đó.”

Cậu bé trai nghe xong câu trả lời thì phì cười gật gù tán đồng: “Được được, anh biết là em rất thông minh. Nhưng em có thể để người ta khen em hơn là em tự nói ra như vậy hay không?”

An Khê bĩu môi đốp lời Tinh Nhật rất nhanh: “Em không tự khen mình, em chính là trả lời cho thắc mắc ngu ngốc của anh.”

Đón nhận câu trả lời cà khịa của An Khê, Tinh Nhật liền khó chịu nhưng cậu không dám làm gì cô bé, chỉ có thẩ chống nạnh và quay mặt snag Đông sang Tây hít thở. Miệng lắp bắp nói không thành tiếng: “Em... em thật... là... hết chỗ nói.”

An Khê thấy Tinh Nhật tức giận thì vui vẽ ôm bụng cười. Lúc này Tinh Vân và Đoàn Nam Phong cùng Vân Nguyệt cũng đi tới. Vừa nhìn thấy Tinh Vân và Đoàn Nam Phong, cô bé liền vẫy tay chào hai người rồi không kiềm được chạy đến ôm Tinh Vân, reo lên: “Dì Vân ơi, con nhớ dì quá!”

Sau lại quay sang tíu tít với Vân Nguyệt và hai đứa bé gái lại nắm tay nhau ra vườn chơi. Vườn nhà họ Phan hôm nay có tiệc long trọng nhưng chỉ mời bạn bè thân thiết đến tham dự. Đó là lễ đầy tháng của đôi song bảo đích tôn của nhà họ Phan. Khách khứa đến nhà, ai cũng muốn tận mắt ngắm nhìn hai cậu con trai của Phan Lục Kha. Hai đứa bé nằm trong nôi đưa tay ôm lấy nhau ngủ say nhìn như hai thiên thần nhỏ. Tuy có một phần tư dòng máu của người da trắng nhưng nhìn qua hai đứa bé mang đậm nét Đông Á.

Từ lúc sinh ra, Bảo Hân luôn nhìn ngắm hai đứa nhỏ thật kỹ rồi lại chậc lưỡi cảm thán: “Trước đây em mong chị hai lấy bác sĩ Pierre để sinh ra em bé lai Tây. Không ngờ chuyện không thành. Đến lượt em, lấy được anh chồng Tây, cứ tưởng sinh được hai đứa bá da trắng tóc vàng, không ngờ tụi nó nhìn không khác em là mấy.”

Bảo Vy nghe xong liền cười nói: “Sau khi lớn, em bé sẽ khác. Có thể sẽ giống anh Hai hơn.”

Bảo Hân tưởng chị Hai an ủi mình cho nên tiu nghỉu nói: “Chị đừng an ủi em.”

Bảo Vy cười nói: “Không phải an ủi đâu, chị nói thật đấy. Khi lớn thì em bé sẽ khác và thay đổi rất nhiều. Lúc nhỏ thì đứa nào cũng giống nhau. Không tin em lấy hình lúc nhỏ của anh Hai xem thử coi.”

Bảo Hân nghe vậy cũng bắt Phan Lục Kha đem hình lúc nhỏ của hắn ra cho nàng xem. Phan Lục Kha thắc mắc hỏi vợ vì sao tự nhiên lại muốn xem hình lúc nhỏ của anh. Sau khi nghe Bảo Hân nói ra lý do thì anh liền lắc đầu nói: “Hai đứa nhóc đều là con của chúng ta. Nó giống em hay giống anh thì có quan trọng gì? Em đừng có quá câu nệ chuyện màu da, sắc tộc như vậy. Chỉ cần là con mình thì xấu đẹp gì mình cũng yêu hết.”

Bảo Hân nghe những lời hắn dạy rất là có lý nhưng mà sở thích thì sao thay đổi được? Nhìn trên hình, xem trên phim đều thấy mấy đứa bé phương Tây da trắng mắt xanh ú na ú nần thích chịu không nổi luôn. Còn con mình sao tụi nó cứ như hai con mèo nhỏ xíu đen thui như vậy? Nghĩ đến đây Bảo Hân liền òa khóc. Phan Lục Kha liền ôm vợ vào lòng dỗ dành: “Ngoan, đừng khóc nữa. Vì hai đứa bé sinh đôi cho nên hơi thiếu ký một chút. Chúng ta chú ý chăm sóc hai con thì tụi nó sẽ sớm tròn trĩnh dễ thương thôi. Em đừng quá lo lắng! Em nhìn An Khê xem, con bé đâu phải con lai đâu nhưng vẫn xinh xắn thông mình đấy thôi. Con của chúng ta sau này nhất định cũng sẽ như vậy.”

Nghe những lời động viên an ủi của chồng, Bảo Hân cũng thấy thoải mái hơn. Đúng là sau một tháng chăm bẩm, hai đứa bé nhìn thật khác biệt, trông chúng tròn trịa và hồng hào hơn rất nhiều. Càng lúc Bảo Hân càng thấy tụi nó giống Phan Lục Kha nhiều hơn. Nhất là khi ba cha con nằm cạnh nhau thì giống như một bản chính lớn và hai bản sao thu nhỏ vậy.

“Đặc biệt giống nhất là ở khoản đẹp trai!” - Người nào tự nghĩ ngợi rồi tự cười rất chi là hạnh phúc.