Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả

Chương 184: Bám sát quấy rầy (5)



Nói xong chưa cần Iris đồng ý hay không, Pierre liền đưa tay về hướng cửa ngụ ý tiễn khách.

Iris thấy vậy liền vội nói: “Bác sĩ Pierre, anh thật không nhìn thấy tôi xinh đẹp sao?”

Thấy Pierre không nói gì cũng không nhìn mình, cô liền dí mặt sát lại gần anh và hỏi: “Anh không thấy tôi rất quen sao?”

Pierre vẫn không đáp lại lời cô, chuyên chú cúi đầu làm việc. Iris gải gải đầu rồi lẩm bẩm: “Anh có phải là người Mĩ không vậy?”

Pierre nghe xong đưa mắt lên nhìn cô, biểu cảm không có gì là thiện cảm. Iris lại lẩm nhẩm nghi vấn: “Không lẽ anh từ trong tù mới ra?”

Lúc này thì Pierre liền trừng to mắt nhìn cô nhưng vẫn cố nén khó chịu để tránh mang cô gái ném ra khỏi phòng. Thấy Pierre không nói gì và không có ý định giữ mình lại, Iris liền làu bàu: “Thật ra thì dù anh có từng ở tù thì vẫn phải biết tôi chứ? Người nổi tiếng như tôi mà anh lại không có chút kích động nào khi gặp tôi sao? Thật là lạ? Không lẽ anh không phải người?”

Pierre dù cố tập trung vào công việc nhưng không sao yên tĩnh được. Tai của anh luôn hướng về đối tượng quấy nhiễu kia cho đến khi cô nghi vấn về “chủng tộc” của anh thì anh tức đến mức bóp chặt cây bút trong tay gãy đôi. Iris nhìn thấy có hơi sợ hãi, cô lùi ra sau một bước rồi né tránh ánh mắt phát hỏa của anh. Cô nhìn quanh phòng tìm chỗ trốn thì nhìn thấy bộ xương mặc áo blouse trắng và đeo kính gọng đen đứng ở góc phòng. Iris nhanh chân chạy ra phía sau bộ xương núp. Pierre nhìn thái độ trốn chui trốn nhủi rất buồn cười của Iris thì cũng dịu lại phần nào. Anh ngồi xuống ghế, ngả lưng ra phía sau cố tìm chút không khí trong lành để hít thở. Iris nhìn thấu Pierre quay mặt đi, không còn ý định tính sổ với mình nữa thì bắt đầu rón rén bước ra. Trước khi rời khỏi phòng, cô không quên nhất cánh tay của bộ xương đặt lên trước trán tạo ra tư thế chào bằng tay nhìn qua rất buồn cười.

Đến lúc Pierre quay lại thì đã thấy cô rón rén rời đi, anh đưa mắt nhìn bộ xương đưa tay chào mình thì không nhịn được phải che miệng cười. “Cô gái này... thật là hết chỗ nói.” - Anh nghĩ thầm rồi lại tủm tỉm cười.1

...

Pierre ngồi trong phòng làm việc, sau khi khám cho vài bệnh nhân rồi hoàn tất hồ sơ bệnh án thì đồng hồ đã điểm sáu giờ chiều. Anh đứng dậy, cởi áo blouse ra vứt vào sọt giật ở góc phòng rồi rửa tay sạch sẽ, mở tủ lấy áo khoác mặc vào chuẩn bị ra về. Trước khi rời đi, anh nhìn qua bộ xương đang đưa tay chào mình rồi cũng mỉm cười đưa tay chào lại nó.

Vừa bước ra khỏi cửa phòng anh đã bị Iris từ phía sau nhào tới bịt mắt anh lại hù dọa giống như hai người đã quen nhau rất thân thiết. Pierre không biết ai nên theo phản xạ liền đưa tay lên mắt chạm vào bàn tay mềm mịn của cô. Tự nhiên Iris giống như bị điện giật, toàn thân tê tê nên rút tay về. Pierre quay sang nhìn thấy “cô gái rắc rối” thì lắc đầu kinh ngạc: “Lại là cô nữa sao?”

Iris vốn là một diễn viên chuyên nghiệp cho nên sự điều tiết cảm xúc của cô khá tốt nhưng lần này cô không hiểu vì sao cô không khống chế được bản thân mình, hai má cứ nóng bừng rồi đỏ lên. Cô không trả lời Pierre mà tự nhiên ôm mặt chạy đi mất dạng.

Pierre không hiểu chuyện gì càng không hiểu nổi tâm lý tuổi mới lớn. Anh cho rằng cô ta bị rối loạn nội tiết tố nên có hành động điên rồ như vậy. Anh lắc đầu, khóa cửa phòng rồi băng theo dãy hành lang rộng ra khỏi khu vực phòng khám. Dù ít khi để ý những lời xung quanh nhưng cái tên Iris Burrow được nhắc đi nhắc lại đến nổi anh phát ngấy.

“Cô xem, đây là chữ ký của Iris Burrow đấy.”

“Còn đây là hình của cô ấy.”

“Iris Burrow thực sự đẹp hơn trong phim nữa.”

“Iris Burrow là thần tượng của tôi.”

“Lúc Iris Burrow còn nhỏ cô ấy đã là người mẫu nổi tiếng.”

“Tôi nghe nói ba mẹ của cô ấy đã ly hôn. Iris thực sự đã phải bươn chải rất nhiều để tồn tại được trong giới nghệ thuật.”...

Đến lúc này thì Pierre không muốn biết về cô ấy cũng không được. Sự xuất hiện của “cô nàng rắc rối” đã gây nên cơn sốt chấn động cho bệnh viện.

“Chả trách cô ta cứ suốt ngày hỏi mình có biết cô ta hay không?” - Pierre nghĩ thầm rồi bước về phía nhà để xe.

Anh lấy xe rời đi mà không hay biết có một chiếc xe thể thao không mui màu hồng đang đi theo mình. Cô gái ngồi bên trong xe đội mũ lưỡi trai, đeo kính râm che hơn nửa mặt lái xe theo đuôi Pierre, chốc chốc lại cười hí hửng.

Pierre không hay không biết, vừa lái xe vừa nghe các chương trình hỏi đáp y học mà lơ là chuyện bị theo dõi. Anh ung dung lái xe vào siêu thị, mua ít thức ăn rồi lại lái xe về khu chung cư sang trọng hiện đại ở trung tâm thành phố.

Lúc đưa ngón tay vào ổ khóa mở cửa anh mới giật mình vì Iris tự lúc nào đã đứng sau lưng anh. Cô gái mặc bộ váy đen bó sát người kiêu hãnh đứng tựa cửa chớp chớp mắt mỉm cười như “búp bê ma” dọa anh, không đủ sức khiến anh hét lên mà chỉ đủ sức khiến anh thở dài chậc lưỡi, miễn cưỡng hỏi: “Cô đến đây làm gì?”