Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả

Chương 200: Thả thính (10)



Sau khi thanh toán tiền rượu cho Pierre, Iris liền lái xe đưa anh về nhà. Cả chặng đường đi, anh cứ gào thét kêu than: “Iris, đừng bỏ anh.”

Chốc chốc Pierre lại tự hỏi: “Cái người đóng quảng cáo với em là ai? Có phải em thích nó không?”

Mắt Pierre vẫn nhắm cho đến khi Iris dìu anh lên lầu và lấy ngón tay anh dí vào ổ khóa để mở cửa. Cả người Pierre nóng hổi, đi xiêu vẹo vào nhà rồi ngã nhào ra sàn. Iris nhìn thấy cái dáng điệu như bùn nhão của anh thì không sao ngờ được đây là người bác sĩ mực thước mà báo chí vẫn đăng tin. Iris vốn làm việc trong ngành giải trí cho nên cô biết thừa những cái đẹp đẽ trên phim không phải sự thật nhưng mà đến mức tệ hại như vậy thì Iris không hình dung ra.

Iris đưa tay mở đèn, xắn tay áo và bắt đầu “nhào bùn”. Cô dùng hết sức bình sinh, dìu Pierre đứng dậy, vừa đi cô vừa rủa thầm: “Cũng may là tôi cao và khỏe, nếu hồi nhỏ lười uống sữa thì coi như anh xong rồi. Cho anh ngủ dưới sàn cho biết.”

Vừa nói, Iris vừa bĩu môi nhìn nhìn Pierre đang nhắm nghiền mắt say ngủ nhưng hai bàn tay thì liên tục xoa cổ và có vẻ như anh đang rất nóng. Iris thấy vậy liền chạy đi lấy chai nước trong tủ lạnh cho anh uống. Sau vài ngụm nước, có vẻ như Pierre thấy tỉnh táo hơn. Anh hé mắt nhìn Iris rồi hỏi: “Cô là ai?”

Iris liền đưa tay lên sờ sờ mặt mình. “Mới hơn một tháng mà anh ta dám quên mình sao?” - Iris nheo mắt nghĩ rồi lại khó chịu làu bàu: “Chẳng bù cho tôi, cứ năm ngày ba bữa là phải bắt bọn họ “cống nộp” hình mới của anh. Anh nói coi, làm sao mà tôi lại thích nhìn thấy anh như vậy?”

Iris bất mãn đảo mắt nhìn quanh một vòng căn phòng của Pierre. Bất giác cô giật mình khi anh đã thay đổi hình gấu Pooh và công chúa hoàng tử trước đây để thay toàn bộ bằng hình ảnh của cô. Có tấm anh cắt từ báo, có tấm là những poster (áp phích) chính thức của cô được bán trong nhà sách, lại có tấm là hình trên mạng. Iris hơi rùng người vì không ngờ Pierre lạnh lùng với cô bề mặt nhưng lại âm thầm dõi theo cô theo cách này.

Iris nhìn xuống người đàn ông mặt mày phờ phạc, toàn thân nóng lên như nồi lẩu, cứ liên tục cởi hất áo lại đến quần. Iris có phần hơi hoảng, thử đưa tay sờ lên trán anh và hỏi nhỏ: “Nhà anh chắc chắn là có thuốc hạ sốt, để ở đâu nói cho tôi biết đi.”

Pierre không trả lời cô, hai mắt anh có phần giống người bị thôi miên, nhuốm đầy mê hoặc. Anh nắm lấy cùm tay trắng nõn của Iris, kéo cô ngã ầm xuống giường rồi dùng hai gối chế ngự hai chân của cô.

Sắc mặt Iris lúc này rất khó coi, cô bất đắc dĩ nhìn anh nói lời miễn cưỡng: “Không cần mạnh tay như thế. Nhẹ một chút, tôi đâu có nói là không chịu.”

Toàn thân Pierre nóng rực một cách bất thường cộng với hơi men nên anh hoàn toàn không tự chủ được. Những lời Iris nói anh cũng nghe như trong mư. Gương mặt cô ở trước mặt anh nhưng lại giống như chỉ là cái bóng chập choạng. Điều duy nhất Pierre làm lúc này là mơ hồ cất tiếng mỏng nhẹ: “Iris...anh nhớ... em.”

Lâu lâu Iris mới nghe được lời dịu dàng của Pierre, cô liền hí hửng ngồi dậy, đẩy “đống bùn nhão” qua một bên, chồm người đưa tay lấy điện thoại trong giỏ xách ra, nhanh chóng bẫm nút ghi âm làm bằng chứng.

Pierre thấy cô gái đẩy mình qua một bên sợ rằng cô sẽ bỏ mặt mình liền đưa tay vồ lấy eo thon của cô kéo trở lại giường. Bất ngờ bị kéo lại, Iris liền càu nhàu: “Chờ em ghi âm đã, không thì sáng mai anh lại lật lộng.”

Giọng Pierre ồn ồn nói: “Tôi không quan tâm cái gì nữa, em... là... của tôi.”

Iris vừa ghi âm được câu đó cho nên hí hửng hỏi tiếp: “Vậy, anh có yêu tôi không?”

Pierre vừa hôn hít cô vừa gọi tên cô nói ra lời thầm kín: “Iris... Anh yêu... em”

Iris lém lỉnh yêu cầu: “Anh nói lại lần nữa đi.”

Giọng Pierre lại ồn ồn pha men say nhưng rất nghiêm túc nhắc lại: “Iris... anh yêu... em.”

Iris gật đầu có vẻ hài lòng liền đặt điện thoại lên tủ đầu giường bên cạnh, hướng ống kính vào chiếc giường. Cô quỳ trên giường, hai tay cô vòng qua cổ Pierre, mắt đối mắt với anh, mỉm cười dịu dàng e thẹn hỏi: “Anh thật muốn sao?”

Gương mặt Pierre lúc này nhìn như đứa trẻ, ngoan ngoãn gật đầu đến mức khó tin. Iris nhìn gương mặt đáng yêu ngoan hiền của người đàn ông trước mặt thì liền lấy tay vỗ vỗ đôi má đang ửng hồng của anh, trêu chọc: “Nhưng đây là lần đầu của em, em sợ lắm. Chờ em đi uống chút nước rồi sẽ quay lại cân nhắc nhé.”

Iris vừa định quay đi thì gã đàn ông với đôi mắt long sòng sọc lao tới túm lấy đôi vai cô, khàn khàn giọng nói: “Em không còn cơ hội... ợ... cân nhắc đâu.”

Lời vừa phát ra, Pierre liền đè ép lên người cô. Hai chóp mũi cao thẳng chạm vào nhau rồi lại khẽ nghiêng qua để đôi môi tìm đến nhau. Những tiếng hôn môi từ ri rỉ rồi lớn dần thành những âm thanh đượm tình. Đã hơn một tháng không hôn hắn, Iris thật nhớ cái dư vị này. Ngày cũng như đêm cô cứ mơ tưởng về nó cho nên khoản hôn môi này Iris đặc biệt nồng nhiệt tiếp nhận. Cô siết chặt cổ Pierre, lật người anh lại, quyết không để anh có cơ hội phản đòn rồi liên tục ngấu nghiến.