Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả

Chương 207: Dụ dỗ (6)



Iris cắn cắn môi cúi người xuống nhìn Pierre đang quỳ trên sàn gật đầu nói: “Con chó đó đúng là biến thái.”

Pierre chậc lưỡi rướn người lên cao ngậm lấy hai khối mời gọi đưa trước mặt anh một lúc rồi từ tốn nói: “Anh sợ nó nhớ được mùi của em, lần sau gặp sẽ chạy theo em. Mùi nơi đó thì còn nguy hiểm hơn.”

Iris có chút hoảng sợ, cô chưa từng nghĩ đến sự việc này. Đúng là Pierre luôn suy nghĩ mọi thứ cẩn thận. Nghĩ đến đây, cô lại làu bàu: “Hóa ra không phải là anh ghen tuông đến mất lý trí sao?”

Pierre lắc đầu cười nói: “Anh rất ghen, nhưng giữa ghen và lo cho em thì anh lo cho em hơn. Có hiểu hay không?”

Iris nheo mắt hí hửng nhảy lên người anh, reo lên: “Pierre, anh là tốt nhất.”

Pierre đưa tay xoa xoa tấm lưng trần trắng bóng của cô gái xinh đẹp, yêu thương nói: “Khoan có vội mừng, anh sẽ làm em đau ngay đây.”

Iris cười còn hớn hở hơn, xoa xoa gương mặt điển trai của anh, hạnh phúc nói: “Em thích được như vậy.”

Lời của cô vừa dứt, gần như là không kịp nói thêm gì nữa, Pierre liền chiều lòng cô ngay. Iris nghiến răng cố không thét lên sau mỗi cú nâng lên hạ xuống của anh. Sống lưng mềm mại của cô dập dìu theo từng cử động nhịp nhàng ấy. Hai tay của Iris chỉ có thể bấu chặt vai anh, còn lại tùy anh điều khiển.

Chốc chốc lại có âm thanh đẫm tình phát ra, lại có tiếng Iris trêu chọc anh: “Lần này anh không cần dùng đèn pin sao?”

Pierre đang nâng cô trên cánh tay của mình, cũng ngừng động tác, cố trả lời cô: “Lần đầu chưa biết đường nên phải rọi đèn, còn bây giờ thì anh quen đường rồi.”

Iris nghe xong liền khúc khích cười. Pierre lại tiếp tục di chuyển đôi tay một cách nhẹ nhàng rồi lại nói tiếp: “Đó, em thấy không. Nó vừa khít với lối vào của em.”

Iris nghe xong liền mắc cỡ, tại sao hắn cứ cư nhiên nói chuyện này ra một cách đơn giản như vậy chứ? Cô liền lắc lư đầu né tránh cảm giác xấu hổ đang bừng lên trên mặt, không ngừng vung tay vỗ vào tấm lưng trần của hắn.

Ở trên đôi tay rắn chắn ấy, Iris cư nhiên bám víu vào Pierre giống như thân thể cô là một vật thể vốn thuộc về anh. Ánh nắng từ bức tường kính trong phòng khách chiếu rọi vào đôi nam nữ trong nhà đang say sưa mấp mô trong biển tình.

Sau một hồi đờ đẫn ướt đẫm mồ hôi, Iris cũng được anh đặt nằm xuống chiếc giường to rộng mềm mại và nhẹ nhàng lấy chăn phủ lên người cô. Iris mệt mỏi nhắm mắt lại ngả vào vòng tay của Pierre đang nằm cạnh mình khẽ nói: “Pierre, đừng trốn em nữa có được không?”

Pierre khẽ “ừ” một tiếng nhẹ như là hơi thở. Đã đi đến bước này với Iris rồi, sao anh nỡ chia tay cô. Chỉ có điều... Nghĩ đến đây, anh lại thở dài, chậm rãi hỏi: “Iris, em thật không hối hận khi quyết định ở bên anh sao?

Iris liền nghiêng đầu nhìn anh hỏi lại: “Ở bên anh thì tệ lắm sao?”

Pierre đưa tay vuốt mái tóc cô, chậm rãi nói: “Anh không phải chỉ một mình, anh còn có David. Em không thấy thiệt thòi cho em sao?”

Iris lắc đầu nói: “Em không thấy có gì là bất tiện. Em rất thương David, em sẽ xem nó như con ruột của mình. Chúng ta sẽ mãi sống hạnh phúc bên nhau.”

Pierre nghe xong thì cười đến ngọt, anh cúi xuống hôn lên trán cô, khẽ nói: “Cám ơn em.”

Iris tươi cười ngẩng lên nhìn Pierre hỏi lại: “Có gì mà cám ơn. Chúng ta là vợ chồng mà?”

Pierre liền giật mình tròn mắt hỏi lại: “Vợ chồng sao?”

Trong đầu anh, khái niệm “vợ chồng” là khái niệm xa vời. Từ lúc đám cưới không thành với Bảo Vy, anh đã dần tắt hy vọng về chuyện kết hôn. Hôm nay Iris nhắc đến chuyện này thì tự nhiên anh thấy từ “vợ chồng” có vẻ là lạ mà cũng thật hay hay.

Iris liền chớp chớp mắt nhìn Pierre rồi gật đầu xác nhận: “Phải đó. Chúng ta sẽ đi đăng ký kết hôn rồi làm đám cưới. Như vậy chúng ta sẽ là vợ chồng.”

Pierre nghĩ ngợi một chút rồi băn khoăn hỏi lại: “Em còn trẻ sao lại nghĩ đến chuyện này sớm như vậy?”

Iris nghe Pierre hỏi như vậy thì liền bật ngồi dậy, giận dỗi nói: “Pierre, anh không thật lòng với em. Anh không muốn cưới em.”

Pierre thấy Iris bỗng dưng thay đổi thái độ thì liền xoa dịu cô: “Iris, ý anh không phải vậy. Anh chỉ thấy chúng ta quen nhau chưa lâu. Anh...”

Pierre nói đến đây thì Iris liền cướp lời: “Anh còn muốn suy nghĩ, còn muốn đi nhìn ngó người phụ nữ khác có đúng không? Anh không thật lòng, đàn ông người nào cũng tham lam hết. Mẹ em nói không sai mà.”

Iris nói xong một mạch liền quay lưng định bước xuống giường như Pierre đã phản ứng kịp thời, đưa tay vòng eo ôm cô lại và nghiêm túc phân tích: “Iris, em bình tĩnh một chút coi. Anh chỉ không muốn em quyết định vội vã vì dù sao em cũng còn trẻ. Quyết định sống gắn bó với một người không phải là chuyện dễ dàng. Điều này không phải là sở thích phút chốc, nó còn là sự thông cảm lẫn nhau. Ví dụ như anh và em vẫn còn chưa về gặp gia đình hai bên, rồi chúng ta vẫn chưa có kế hoạch cho đám cưới. Chuyện gì cũng cần thời gian sắp xếp. Ý của anh chỉ là như vậy chứ không phải nói không muốn cưới em.”