Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả

Chương 212: “Nơi nào có anh thì nơi đó là nhà của em” (2)



Iris như không nghe hiểu lời Pierre, cô vẫn luôn miệng nói: “Cho em về với mẹ, làm ơn!”

Giọng cô nhỏ dần, nhỏ dần rồi từ lúc nào lại nhắm mắt ngủ say.

Pierre bế Iris đặt lên giường, trầm tĩnh ngắm khuôn mặt vì mệt mỏi trong ý thức mà ngủ lịm đi của cô. Anh càng ngắm càng thấy lòng mình như ai xé nát. Ngay lập tức anh liền lấy máy tính và mở các tài liệu nghiên cứu về chứng tâm thần rối loạn ra xem xét và tìm chuyên gia trong lĩnh vực này để hỏi thêm.

Lý do Iris vừa thức dậy lại bị ngủ lịm đi là do tế bào thần kinh của cô bị tổn thương. Nhiều trường hợp ngủ lịm giống như vậy có thể lên đến ba bốn mươi năm hoặc là vĩnh viễn nếu bệnh nhân xem thường những biểu hiện ban đầu gây ra bệnh.

Pierre nhắm mắt lại nghĩ ngợi. Anh đoán Iris không phải lần đầu bị như vậy cho nên có thể cô sẽ tỉnh dậy trong nay mai thôi. Nếu tình hình trầm trọng hơn, có lẽ anh phải dùng đến máy móc để can thiệp trong việc đánh thức cô dậy. Nhưng nếu Iris không thức dậy nữa thì anh biết phải làm sao đây? Trong lòng Pierre trào lên nỗi lo lắng đến mức tay chân bủn rủn. Những tình huống xấu nhất mà Pierre nghĩ tới khiến tim anh đau nhói.

Điều mà Pierre lo lắng hơn nữa, đó chính là tổn thương tâm lý sâu trong tiềm thức của Iris sẽ gây ra những hệ lụy nguy hiểm nếu kéo dài quá lâu tình trạng này. Nghĩ đến đây anh liền thấy nao lòng và thương cho người phụ nữ anh yêu.

...

Sáng hôm sau, khi những tia nắng đầu tiên của ngày hè chiếu vào cửa sổ phòng ngủ thì rất may Iris đã thức dậy. Cô nàng vươn vai, nghiêng người mở mắt nhìn sang người đàn ông nằm bên cạnh mình.

Cảm giác mỗi sáng thức dậy được nhìn thấy người mình yêu nằm cùng giường với mình là một cảm giác vui sướng khó nói nên lời. Iris nhìn Pierre ngủ say, gương mặt anh đẹp như một thiên thần nơi thiên đàng. Iris chưa từng tận mắt nhìn thấy thiên thần nhưng qua anh, cô biết được rằng thiên thần đang ở bên cô. Người đàn ông cô yêu là một thiên thần áo trắng đúng nghĩa, anh không chỉ tài giỏi mà còn rất tốt bụng. Anh sẵn sàng đưa tay ra giúp đỡ những hoàn cảnh đáng thương. Ngay cả như cô khi ban đầu xuất hiện chính là chọc phá anh nhưng anh vẫn đối tốt với cô và còn yêu cô nữa.

Iris nghĩ đến điều này thì thấy lòng ngọt ngào. Những chuyện tối qua dường như cô không nhớ chút gì. Cô không bao giờ ngờ rằng, đêm qua chính tay cô đã hủy đi bữa tối lãng mạn mà Pierre nấu cho cô, càng không biết rằng bản thân mình đang mang chứng bệnh tâm lý. Iris vẫn vô tư hồn nhiên vui vẻ áp làn da trắng mịn của mình vào mặt anh, cọ nhẹ.

Pierre khẽ mở mắt, hình ảnh đầu tiên của ngày hôm đó mà anh nhìn thấy chính là nụ cười tươi như cánh hồng buổi sớm của Iris. Anh thở phào nhẹ nhõm, mừng đến phát khóc nhưng anh không dám biểu hiện ra bất cứ điều gì, anh sợ sự tinh tế nhạy bén của Iris sẽ khiến cô nhìn ra được điều gì đó khác lạ.

Cho nên, anh chỉ khẽ mỉm cười, đưa ngón tay vuốt nhẹ lên gò má hồng hào của cô. Iris của anh hôm nay trông thật khác đêm qua. Cô ngây thơ trong sáng và yêu đời, hoàn toàn không có những biểu hiện tiêu cực sợ hãi đến ngất đi như tối qua. Anh thấy mừng vì điều đó, mừng vì ngày mới đã đánh thức Iris thực sự của anh.

Pierre nhìn cô giây lát rồi khẽ nói: “Em có mệt không? Ngủ thêm một lúc nữa đi.”

Iris chớp chớp hàng mi dài cong vút, khẽ lắc đầu nói: “Em ngủ nhiều rồi nên không mệt nữa. Chỉ cảm thấy hơi đói bụng thôi.”

Pierre chớp mắt nhẹ nhàng nói: “Chờ một chút, anh đi nấu bữa sáng cho em.”

Iris mỉm cười gật đầu ra hiệu cho anh thức dậy đi đánh răng cùng cô. Hai người vẫn như sáng qua, cùng nhau đánh răng, cùng chải răng cho nhau vô cùng ngọt ngào. Lần này, Iris còn giúp Pierre cạo râu trong lúc tay anh bận ôm lấy eo cô xoa nắn.

Bữa sáng đơn giản với hai cái trứng chiên được dọn ra bàn. Pierre không dám để những loại tương màu đỏ trước mặt Iris nữa cho nên giấu nhẹm sốt cà chua.

Iris nhìn quanh bàn rồi quanh bếp không thấy, liền ngẩng mặt lên hỏi: “Pierre, anh không có ketchup (tương cà chua) sao?”

Pierre khẽ gật đầu, đáp cho qua chuyện: “Chắc anh quên mua.”

Iris chùn vai xuống, tiu nghỉu nói: “Cũng không sao? Lần sau đi siêu thị em sẽ nhắc anh mua.”

Bữa ăn sáng nhẹ nhàng trôi qua trong sự lo lắng của Pierre. Anh lo sợ Iris sẽ bất ngờ bị kích động, lo sợ cô lại ngủ lịm đi như tối qua nhưng rất may là Iris vẫn bình thường, vẫn nói cười vui vẻ.

......

*Các tác phẩm được đăng tải trên website này có bản quyền thuộc về Hạc Giấy. Mọi hành vi sao chép, chỉnh sửa, in ấn đều là vi phạm pháp luật của nước CHXHCN Việt Nam và Luật Bản Quyền Thế Giới.