Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả

Chương 230: Thử thách (3)



Iris nghe đến đây thì cả người giận run. Cô chưa từng nghĩ những thắc mắc của cô đêm qua là đúng. Nay nghe Christina nói vậy khác nào cô ta đã khẳng định với Iris chuyện Pierre qua lại với cô ta sau lưng Iris. Trước nay, Iris hận nhất chính là đàn ông bạc tình. Khi nghe Christina nói vậy, lòng cô đau như trăm ngàn nhát dao cắm vào ngực.

Hai nắm tay Iris nắm chặt thành nắm đấm để kiềm chế cơn xúc động trong lòng. Cô nhìn thẳng mặt Christina, quát lớn: “Cô nói láo!”

Christina thấy phản ứng tiêu cực của Iris thì khoái trá cười lớn, đắc chí nói: “Nói láo sao? Thật buồn cười! Người đàn ông của cô từng làm gì với tôi, cô không biết sao?”

Iris nghe đến đây, hai chân liền không đứng vững nữa. Cô không ngờ Pierre lại đối với cô như vậy. Christina tỉ mỉ quan sát thái độ của Iris. Cô ả biết được Iris đối với Pierre là tình cảm chân thành cho nên càng muốn lợi dụng điều này công kích cô.

“Iris à Iris, cô cũng thừa biết xưa nay đàn ông không cự tuyệt nổi tôi. Mà tôi thì quyết không từ bỏ việc chiếm lấy mọi cái của cô. Bao gồm cảm giác mà hằng đêm hắn mang đến cho cô. Cô có hiểu không?”- Những lời cuối, Christina ghé sát vào tai Iris, nói thật chậm thật chậm như cố kéo dài sự thỏa thê của mình.

Iris trước sau vẫn không tin. Cô liên tục lắc đầu nói: “Không phải đâu, Pierre không phải người như vậy.”

Christina cười khoái trá thật lớn rồi mở giỏ lấy ra tập hồ sơ của Iris hướng về phía cô nhử nhử. Iris không hiểu chuyện gì liền ngơ ngác nhìn theo hướng của tập hồ sơ. Christina đắc ý cười hỏi: “Có biết vì sao người đàn ông của cô phản bội cô hay không?”

Iris lúc này đã không kiềm được xúc động, cô không muốn khóc nhưng nước mắt lại trực trào ra. Christina nhếch môi cười rất sâu, mạnh mẽ thét lên: “Bởi vì cô là một con điên.”

Tin tức Christina nói ra khiến Iris hoàn toàn chấn động, cô ngã khuỵu xuống sàn một cách bất lực nhưng vẫn cố nói lớn: “Cô nói dối. Tại sao tôi có thể là người điên được. Tôi không phải.”

Christina cúi người, từ trên cao nhìn xuống Iris đang đáng thương ngồi rạp dưới sàn, rồi bất ngờ cô ngửa mặt lên cao cười lớn. Giọng nói của cô ta như người sắm vai kẻ ác, đầy thích chí châm chọc Iris: “Cuối cùng cô cũng có ngày thê thảm như vậy. Cái ngày tôi chờ cô gục ngã dưới chân tôi quả thật là chờ quá lâu rồi. Iris à, cô có biết không? Trong giấc ngủ của tôi, lúc nào tôi cũng mơ đến một ngày chiếm lấy hết tất cả mọi thứ của cô. Biến cô trở thành kẻ thất bại đáng thương. Cuối cùng tôi cũng đã nhìn thấy ngày này rồi.”

Lời nói vừa dứt là một tràng cười như quỷ ám của Christina vang lên. Cô ta ném tập hồ sơ bệnh án đang cầm trong tay vào mặt Iris, lớn giọng mắng cô: “Hãy nhìn cho rõ đi. Xem cô có phải là người điên hay không?”

Nói rồi, Christina thẳng người kiêu hãnh bước đi bỏ lại Iris sợ hãi rung rung tay cầm lấy tập hồ sơ mở ra xem. Trong tập hồ sơ là hình chụp não ba tháng trước của cô. Phía sau còn có kết quả chẩn đoán của Pierre. Tuồn chữ thẳng đứng vững chãi đó cùng chữ ký y như trên giấy kết hôn làm sao Iris có thể không nhận ra được.

“Pierre, vì sao anh lại lừa dối em?”

“Vì sao?”

“Vì sao?”

Iris đau lòng đến mức không tự chủ được, càng không chờ được Pierre quay về, chỉ biết lao ra xe phóng đi tìm anh hỏi cho rõ ngọn ngành. Trên người cô, ngoại trừ theo thói quen quờ lấy túi xách thì cái gì cũng không có chuẩn bị. Quần áo chưa thay, dép đi trong nhà chưa đổi, cứ như vậy Iris giống như người mất hồn bước đi ra phía thang máy, bỏ mặt mọi ánh nhìn khó hiểu quỷ dị xung quanh. Cô leo lên chiếc xe mui trần đời mới, mở khóa khởi động xe phóng đi.

Ngay lúc này, Pierre vừa về đến cổng khu nhà, anh nhìn thấy xe của Iris đang lái ra ngoài thì liền đuổi theo. Chiếc xe mui trần của cô lao nhanh trên đường giống như không điều khiển được tốc độ. Pierre nhìn thấy cảnh tượng này thì hoảng sợ gọi điện thoại cho cô.

Sau nhiều tiếng chuông báo và cuộc gọi nhỡ, cuối cùng Iris cũng nghe máy. Bên trong điện thoại, giọng cô phát ra một cách bình tĩnh khiến Pierre càng thêm lo lắng. Giọng anh đều đều, gấp đến nỗi hét lên: “Iris, dừng xe lại đi. Có gì từ từ nói.”

Iris không gấp gáp, cô bình thản chậm rãi nói tuy nhiên vẫn cho xe lao nhanh một cách mất kiểm soát: “Pierre, tại sao anh không nói cho em biết về bệnh tình của em?”

Pierre nghe Iris hỏi xong thì liền điếng hồn. Toàn thân anh cứng đờ. Anh đoán ra ngay được CHristina đã nhanh hơn anh một bước. Con rắn độc gian xảo đó không dùng báo chí để công kích Iris mà là dùng Pierre để công kích cô.

Pierre ôm trán, lắc đầu tự trách: “Vì sao anh không nhìn ra được rằng CHristina không thể dùng báo chí để công kích nổi Iris. Cô ta từng làm như vậy nhiều lần nhưng đều đã thất bại. Bởi vì Iris không coi trọng sự nghiệp hay tên tuổi của mình có leo lên được đỉnh của kim tự tháp trong Silver Screen hay không mà cái cô coi trọng chính là anh, là tình yêu với anh. Christina đã dùng chính anh để khiến Iris trông khổ sở như vậy.