Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả

Chương 252: Bản án (4)



Iris nghe bà Amanda nói đến đây thì nước mắt cũng lưng tròng, rưng rưng hỏi lại: “Nanny, người thật không đáng nhận án chung thân. Rõ ràng người chủ mưu là Christina, tại sao người cứ phải gánh vác một mình?”

Bà Amanda cầm tay Iris, vỗ nhẹ rồi chậm rãi giải thích: “Đều do ta có lỗi với nó. Sinh nó ra không có tiền nuôi nó còn phải lo thêm cho mẹ già đau yếu cho nên ta phải đi làm “nanny” cho nhà con. Gia đình con lúc đó chỉ muốn tìm một người độc thân và thuê toàn thời gian để toàn tâm toàn ý lo chăm sóc em bé cho nên ta không dám nói ra chuyện ta đã có con nhỏ mà chỉ dám nói ta có mẹ già để xin mỗi năm vào dịp Giáng Sinh được về nhà ít ngày. Mẹ của con rất bận rộn cho nên bà ấy hầu như giao cho ta chăm sóc con về mọi thứ. Ta vì công việc vì miếng ăn vì cuộc sống mà bỏ quên nó khiến nó cô đơn và tủi thân. Ta ở bên cạnh con nhiều nên rất thương yêu con cho nên khi lớn lên Christina rất mặc cảm bản thân và ganh tị với con. Nhất là khi con nổi danh trong làng điện ảnh thì lòng đố kỵ của nó ngày một lớn. Đến một ngày, Christina đến tìm ta buộc ta cho con uống loại thuốc đó. Lúc đó nó chỉ nói là để con ngủ nhiều hơn thì con sẽ không có thời gian để tranh giành vai diễn với nó nhưng không ngờ sau một năm dùng thuốc ngủ thì con lại bị chứng mất ngủ. Không uống thuốc sẽ không thể ngủ được cho nên càng lúc ta phải càng dùng nhiều thuốc hơn. Toàn bộ câu chuyện là như vậy đó Iris à. Xin con hãy rộng lòng mà bỏ qua cho Christina. Ta đã già rồi, có chôn thân trong lao tù cũng không sao nhưng con gái ta còn quá trẻ, nó cần phải sống tiếp, cần phải thấy được mặt trời của tự do. Ta là mẹ, thay con nhận hết tội lỗi này thì có gì không được?”

Iris nghe xong thì lòng nặng trĩu tâm sự. Hai mắt cô như nhòa đi khi nhìn thấy người nuôi nấng và chăm sóc mình từ nhỏ đến lớn đang bị cảnh sát dẫn đi. Cánh cửa phòng chờ đóng chặt một tiếng “ầm” khiến cô thấy sợ hãi. Cô không biết sau lần gặp này thì khi nào mới lại được nhìn thấy bà Amanda lần nữa.

Cô bước từng bước nặng nề ra khỏi trại tạm giam, lòng cô nặng trĩu suy nghĩ về những lời bà Amanda nói. Đối với tội lỗi này của bà, pháp luật đã trừng trị nhưng có bản án nào dành cho lòng cha mẹ đối với con cái không?

Không có cha mẹ nào mà không thương con, mặc định này không sai nhưng vì yêu thương mà mù quáng bù đắp cho con thì chính là hại con. Mỗi người có một cách yêu thương và bảo vệ con của mình. Mẹ của cô vì yêu cô mà lao đầu kiếm tiền đến bỏ quên gia đình. Bà Amanda vì yêu Christina mà giúp con thực hiện điều con muốn đến nỗi không màng đến hậu quả. Khi sự việc đổ bể ở trước toà, bà không biện minh một lời nào cho mình mà chỉ nhất nhất ôm tội vào người để cho Christina nhận án nhẹ hơn rất nhiều so với hành động của cô ta. Có lẽ đó là việc làm cuối cùng bà còn có thể làm được cho con của mình. Cha mẹ luôn có lý lẽ cho lòng thương bao la vô bờ bến đối với con cái của mình, đến phút cuối cùng vẫn dốc lòng bảo vệ con thậm chí dung túng cho hành động sai trái của con. Iris cứ nghĩ rồi lại nghĩ về sự hy sinh này của bà Amanda, cô mong những ngày trong lao tù Christina sẽ nhận ra được đâu là cuộc sống mà cô muốn tìm kiếm.

(còn tiếp)

- --

Hi các tình yêu của Hạc Giấy!

Bộ truyện đang đi đến hồi kết thúc nên mong các bạn ráng cố gắng theo dõi đến hết nhé. Thực ra thì phần ngoại truyện này đủ sức để làm thành những bộ ngôn tình khác nếu như Hạc Giấy tách riêng ra nhưng vì rút kinh nghiệm lần trước tách Thiên Kim Bạc Tỉ và Chị Vợ Anh Yêu Em ra khiến các bạn khó khăn trong việc tìm kiếm truyện, đọc không hiểu... Nhất là phần ngoại truyện viết về chuyện tình của các tuyến nhân vật khác thì giá trị truyền tải cũng không nhiều như tuyến nhân vật chính mà cũng lại phải nhắc lại bộ khác cho nên tách ra thì cũng lỡ cỡ. Cho nên mong các bạn thông cảm nhé!

Bởi vì có rất nhiều bạn mong anh Pierre sẽ được hạnh phúc sau mối tình đầu đẹp đẽ và nhiều hy vọng với Bảo Vy, cho nên anh ấy phải chờ để gặp cho được một người đủ sức khiến anh ấy yêu đến từng tế bào. Dù cho có qua mười năm hay lâu hơn nữa thì cũng không có gì là quá muộn để tìm được đúng người trong lòng, phải không nè?