Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả

Chương 257: Diên Vĩ (5)



Iris lần đầu tiên được gặp người phụ nữ thừa kế của hai tập đoàn nổi tiếng trong thương giới - Cao Hoàng Tinh Vân nên cô không dám tin vào mắt mình. Cô cũng biết, Tinh Vân chịu đến tham dự hôn lễ của cô và Pierre là vì người bạn thân là Bảo Vy. Sự nể mặt này khiến cô rất vui mừng. Vẻ ngoài của Tinh Vân không chỉ xinh đẹp mà lời nói của cô còn thanh nhã, cử chỉ cũng rất thân thiện. Điều này càng khiến cho Iris có thiện cảm ngay từ lần đầu tiên gặp mặt.

Cô tươi cười vui vẻ nói: “Cũng không quá muộn đâu chị à. Mọi người vẫn đang chờ phục vụ sắp xếp và bày thức ăn ra bàn. Chị có muốn uống chút gì không?”

Tinh Vân mỉm cười gật đầu dịu dàng nói: “Em cho chị xin chai nước lọc để cho mấy đứa nhỏ uống là được rồi.”

Iris ra hiệu với phục vụ mang nước ra cho Tinh Vân. Cô nhận lấy ly nước rồi nhẹ nhàng quan tâm: “Gương mặt của em còn khó chịu không?”

Iris biết lần này có thể gặp được bác sĩ Henry để lấy lại nhan sắc cho mình thì đều là công của chồng Tinh Vân. Nay Tinh Vân còn hỏi han quan tâm cô như vậy thì càng khiến cô cảm thấy quý mến “chị đẹp giàu có thân thiện” này.

Iris khẽ chạm vào mặt mình, lễ phép đáp: “Em cám ơn chị, mặt của em hiện giờ rất tốt. Một chút cảm giác đau cũng không còn.”

Bảo Vy đứng gần đó cũng nói chen vào: “Tinh Vân à, cậu xem mình có nên đi làm mặt như Iris để dấn thân vào Hollywood hay không?”

Tinh Vân đang uống nước nghe xong liền sặc. Nghe thấy tiếng ho của vợ, Đoàn Nam Phong liền bước qua xem, lo lắng hỏi: “Bé con, em không sao chứ?”

Nghe Đoàn Nam Phong gọi Tinh Vân là “bé con” thì đến lượt những người khác sặc nước.

Ai nấy đều ôm bụng cười trêu chọc “đôi vợ chồng sinh con sớm nhất” hội này.

Gần những khóm hoa hồng trong khuôn viên tiệc cưới, An Khê đang cùng Vân Nguyệt chơi vui thì lại bị Tinh Nhật đến phá ngang. Cậu bé nắm bàn tay nhỏ xíu của An Khê kéo ra một góc trước ánh mắt chưng hửng của Vân Nguyệt.

“Đoàn Cao Hoàng Tinh Nhật, anh làm cái trò gì vậy. Buông tay em ra.” - An Khê bị Tinh Nhật kéo đến chỗ khác thì liền khó chịu kêu lên.

Tinh Nhật bỏ tay cô bé ra rồi bắt đầu cúi mặt nhìn xuống đứa nhóc lùn xịt trước mặt. Anh khẽ vỗ đầu cô rồi nói: “An Khê, cho anh xin lỗi chuyện lúc nãy.”

An Khê tròn mắt hỏi lại: “Chuyện gì cơ? Anh muốn nói đến chuyện gì?”

Tinh Nhật liền đứng thẳng người lại rồi đường hoàng nói: “Cái chuyện anh nói em lùn khiến cho em khóc đó. Chuyện đó chứ còn chuyện gì nữa. Do em mít ướt nên mẹ anh bắt anh phải đi xin lỗi em để em đừng khóc nữa. Mẹ anh nói là làm đàn ông con trai thì phải biết nhường nhịn phụ nữ. Cho nên anh mới phải ra đây xin lỗi con nhóc tì như em đây này.”

Nghe đến đây, An Khê không những không vui vì Tinh Nhật xin lỗi mình mà ngược lại còn tức hơn. Cô bé khóc ròng kêu lên: “Đoàn Cao Hoàng Tinh Nhật, anh là đồ đáng ghét. Tôi đang chơi cùng Vân Nguyệt rất vui anh lại kéo tôi ra đây mắng mỏ tôi. Ai là đồ mít ướt hả? Ai là nhóc tì? Ai cần anh xin lỗi?”

An Khê nói một tràng dài, vừa khóc vừa thét lên làm cho Tinh Nhật quýnh quáng tay chân. Cậu bé sợ ba mẹ biết được lại phạt cậu cho nên trong lúc gấp gáp liền đưa bàn tay to lớn ra bịt miệng An Khê lại. Cô bé cũng không vừa, liền nhanh chân đạp vô bàn chân mang giày Tây của Tinh Nhật khiến cậu bé bị đau bỏ tay ra khỏi miệng An Khê.

Cô bé thừa cơ cắn vào cùm tay của Tinh Nhật một cái đau điếng người. Tinh Nhật hoảng quá la lên: Phan Lục An Khê, em là chó hả?”

An Khê lém lĩnh đáp lại: “Đoàn Cao Hoàng Tinh Nhật, anh đáng đời lắm. Ai bảo dám bắt nạt tôi.”

Tinh Nhật trố mắt nhìn cô bé có hai chùm tóc xoăn xoăn lúc lắc như con chó kiểng đanh đá đáp trả mình. Cậu bé lắc đầu phán: “Em bao nhiêu tuổi mà dám xưng hô như vậy với anh?”

An Khê liền lanh miệng hỏi ngược lại: “Anh bao nhiêu tuổi mà dám nói tôi là chó?”

Tinh Nhật nghĩ nghĩ một lúc vẫn không hiểu câu hỏi của An Khê.

“Ai quy định số tuổi để có thể gọi người khác là chó nhỉ?” - Tinh Nhật gãi gãi đầu nghĩ ngợi.

An Khê nhìn thấy bộ dạng thừ mặt độn người của Tinh Nhật thì khoái chí cười lớn: “Đã nói là anh ngốc mà. Chịu thua đi em sẽ nói cho anh nghe.”

Tinh Nhật nghĩ không ra liền nhận bừa: “Được, thua em rồi. Thua thua thua...”

An Khê ôm bụng cười trêu tức Tinh Nhật: “Đồ bại tướng. Anh cả đời sẽ thua em.”

An Khê vừa nói xong thì tự nhiên trời quang liền đen kịt mây đì đùng sấm chớp. Tinh Nhật trơ mắt nhìn con nhóc trước mặt mình sợ hãi nghĩ: “Đây không phải là lời sấm truyền trong truyền thuyết mà mọi người vẫn hay nói chứ? Đừng nói mình cả đời sẽ bị con nhóc này quay như dế nha. Nếu như vậy thì thật xui xẻo quá đi thôi!”

Không biết cả đời của cậu bé tóc nâu mắt nâu này có bại dưới tay cô bé tóc đen mắt đen hay không? Chỉ biết rằng ngày hôm đó bữa tiệc cưới ngoài trời đã không thể diễn ra được nữa. Địa điểm vườn hoa sáng sủa phải đổi thành nhà ăn của bệnh viện. Mọi người lúc đó ai nấy cũng đều phụ khuân đồ đạc vào bên trong nhà ăn để tránh đám mưa bất thình lình.

Lúc bước vào nhà ăn của bệnh viện, ai nấy cũng đều trầm trồ khen ngợi khu ăn uống của bệnh viện này không chỉ khang trang sạch đẹp mà còn rộng rãi thoáng mát xứng tầm là bệnh viện tư nhân tốt nhất Los Angeles.

Phan Lục Kha là nhà đầu tư phía sau cũng nở mày nở mặt vì thành quả của bệnh viện. Nhờ có danh tiếng và tài năng của Pierre mà tên tuổi của bệnh viện được lên cao nhanh chóng. Ba mẹ của Phan Lục Kha hôm nay cũng đặc biệt đến tham dự hôn lễ từ sớm. Bởi vì họ mang ơn Pierre bao nhiêu năm đã tận tình chữa trị cho con trai mình cho nên họ cũng xem Pierre như con cháu trong nhà mà ra sức giúp anh chuẩn bị hôn lễ và tiệc cưới hôm nay.

Bữa tiệc cưới diễn ra trong không khí ấm áp thân mật giữa hai gia đình và bạn bè hai bên. Ba mẹ của Pierre còn hào phóng mời mọi người đến thăm trang viên của gia đình họ tại Montpellier. Ba mẹ của Iris cũng muốn đến thăm gia đình thông gia. Mặc dù hai người đã ai đi đường nấy nhưng đám cưới con gái họ thì họ không thể không đến và nhà thông gia mời thì họ không thể không đi. Cho nên cả hai đều vui vẻ gật đầu.

Vậy là hẹn ngày không bằng trùng ngày. Cả nhóm gồm các gia đình già trẻ bàn nhau kế hoạch lấy ngày nghỉ hè để du lịch sang thành phố biển đẹp như mộng nằm ở miền Nam nước Pháp, Montpellier.