Bần Gia Nữ

Chương 111



Ừ.” Trương Tiểu Oản cười với hắn.

“Mẫu thân đừng khóc.” Uông Hoài Thiện vươn tay lau nước mắt uốn lượn trên mặt nàng nhưng càng lau càng nhiều.

Trương Tiểu Oản gật đầu nức nở, “Mẫu thân không khóc, con đừng nói nữa nhé?”

Nàng vươn tay để ở miệng hắn sau đó hít sâu hai hơi mới không nhanh không chậm nói, “Đại phu nói cổ của con phải dưỡng nửa tháng mới tốt, trong nửa tháng này con đừng mở miệng được không?”

Uông Hoài Thiện nhìn gương mặt tràn đầy nước mắt của nàng sau đó nhẹ nhàng gật gật đầu. Hắn rất mệt mỏi cầm tay Trương Tiểu Oản dán bên mặt mình giống như làm thế thì có thể chống đỡ tiếp được.

*******

Dưỡng bệnh ở phủ Thế Tử gần mười ngày, sau khi bái kiến Thế Tử, Trương Tiểu Oản cõng Uông Hoài Thiện chuẩn bị về nhà trong thôn. Đi theo bọn họ còn có người của Thế Tử nói là thủ hạ của Hoài Thiện tên là Binh Tiểu Thất, Binh Tiểu Bát, Binh Tiểu Cửu.

Ba người thân hình cao lớn, tướng mạo xấu xí. Binh Tiểu Thất chỉ có một bàn tay, trên mặt tràn đầy nốt rỗ, suốt ngày mặc áo đen bao cả người đến kín mít. Binh Tiểu Bác thì có một vết sẹo hung ác trên mặt, thường xuyên đội mũ trùm để che nửa người trên. Còn Binh Tiểu Cửu thì có một cái cổ thon dài quá thể, không kém đầu hắn là mấy, quả thực là kỳ quái.

Uông Hoài Thiện đã nói qua với Trương Tiểu Oản về người của Hắc Lang doanh. Đa số bọn họ đều có thân thế nhấp nhô, thêm bề ngoài không giống người thường nên không được người ngoài thích, người bình thường thấy bọn họ cũng bị dọa đến nhảy dựng lên.

Nhưng hắn lại rất hợp với bọn họ, mà mấy người kia cũng rất săn sóc hắn.

Trương Tiểu Oản cũng không ít lần làm bánh nướng áp chảo để hắn mang cho bọn họ ăn, coi như giao lưu tình cảm. Hiện nay nhìn thấy bọn họ thì nàng cũng ôn hòa cười. Tuy nàng không nói gì nhưng biểu tình bình tĩnh ôn hòa của nàng chứng tỏ đã chấp nhận bọn họ.

Ba người kia đi theo nhìn thấy biểu tình của nàng thì đều ôm quyền khom lưng gọi nàng “Phu nhân”.

Nhìn thấy cảnh này, Uông Hoài Thiện nằm trên lưng mẹ hắn yên lặng cười, tay hắn còn vui đùa mà kéo tóc Binh Tiểu Thất đứng gần hắn nhất.

Binh Tiểu Thất bị hắn kéo thì hoảng sợ nhưng lại thấy hắn tác quái thì cười khổ nói, “Tiểu công tử đừng hồ nháo, ngoan ngoãn để mẫu thân ngài cõng đi.”

Uông Hoài Thiện lại toét miệng cười, cũng không cho là đúng mà xoay người viết chữ trên lưng mẹ hắn để báo cho nàng lúc trở về bọn họ sẽ làm gì.

Trương Tiểu Oản khẽ mỉm cười. Sau khi rời khỏi chỗ của Thế Tử nàng mang theo ba người này đến chỗ Thế Tử Phi để cáo biệt. Thế Tử Phi thấy mẹ con bọn họ thì không để bọn họ hành lễ. Đầu tiên bà ta sờ mặt Uông Hoài Thiện rồi khích lệ nói, “Thật là tiểu anh hùng.”

Uông Hoài Thiện cười đắc ý, móc một cái khăn tay từ trong ngực mẹ hắn đưa cho Thế Tử Phi.

“Đây là mấy ngày nay dân phụ thêu, Hoài Thiện nói cảm ơn ngài mấy ngày nay đã chăm sóc dân phụ. Hắn đặc biệt đề nghị dân phụ thêu một cái khăn cho ngài. Dân phụ cũng chỉ biết có mỗi việc này, mong ngài đừng ghét bỏ.” Trương Tiểu Oản hơi thẹn thùng cười cười nói, “Đợi hắn có thể nói chuyện bình thường, dân phụ sẽ để hắn tới dập đầu cảm tạ ngài.”

Thế Tử Phi nghe xong thì buồn cười lấy khăn che miệng cười vài tiếng mới nói, “Ta nói vị Uông gia tiểu công tử này còn nhỏ thế mà đã biết đối nhân xử thế, không biết là học ai. Hiện giờ xem ra chình là từ trong bụng ngươi ra đã như thế. Hắn còn nhỏ vậy nhưng đã thông hiểu nhân tình, lõi đời, từ trên xuống dưới không có ai không thích hắn.”

Trương Tiểu Oản nghe được thì cười một chút, Uông Hoài Thiện lúc này đã tụt xuống, được sự đồng ý của Thế Tử Phi, hắn cầm giấy bút viết: Đợi tiểu nhân khỏe hơn sẽ về hầu cận ngài và Thế Tử gia, còn mang y phục mới mẫu thân tiểu nhân làm cho ngài.

Thế Tử Phi thấy thế thì cười vài tiếng sau đó gọi bà tử và nha hoàn đến thu thập ít đồ tặng đưa đến trên xe ngựa cho bọn họ. Uông Hoài Thiện thấy có thật nhiều thứ tốt thì lại hành lễ với Thế Tử Phi chọc nàng cười đến che miệng rồi than thở, “Miệng ta bị ngươi chọc cười đến đau quá.”

Dứt lời bà ta nhìn Trương Tiểu oản đang mỉm cười đứng bên cạnh nhìn hắn thì dừng một chút sau đó đi tới trước mặt nàng nhẹ giọng nói, “Về sau nếu có chỗ khó xử thì cứ đến hậu viện tìm người gác cổng báo tin cho ta là được.”

Trương Tiểu Oản cảm kích mà hành lễ nói, “Làm phiền ngài đã nhớ.”

Thế Tử Phi nghe xong thì hơi mỉm cười nói, “Ngươi nuôi được một đứa con ngoan.”

Uông Hoài Thiện nghe được lời này thì lại khom lưng với Thế Tử Phi rồi mới kéo tay Trương Tiểu Oản để mẹ hắn cõng hắn. Hai mẹ con cùng cáo biệt Thế Tử Phi rồi đi ra cửa.

Bọn họ đi rồi thì không đến một lúc sau Thế Tử cũng tới tìm Thế Tử Phi đi Trung Vương phủ dùng bữa. Đến lúc lên xe ngựa Thế Tử Phi nhỏ giọng nói với Tĩnh thế tử, “Ta thấy Trương thị kia cũng không phải phụ nhân bình thường.”

“Sao thế?”

“Ta nhìn thấy trong tay nàng ta có chỗ bị thiếu hẳn miếng thịt, nhưng mặt nàng lại không giống như có việc gì, không hề có chút khổ sở.”

“Ừ.” Tĩnh thế tử trầm ngâm một chút mới nói, “Cái này ta có nghe Hoài Thiện nói. Lúc trước có người tới bắt nạt bọn họ, mẫu thân hắn một hơi cầm chày đuổi người đến.”

Thế Tử Phi nghe xong thì suy nghĩ một hồi lâu mới nhỏ giọng thở dài nói, “Phụ nhân này cũng không dễ dàng.”

“Đừng chỉ nói người khác……” Tĩnh thế tử duỗi tay ôm lấy eo vợ, để bà dựa đầu vào vai mình rồi mới đạm mạc nói, “Nàng cũng không dễ dàng. Trước tiên nghỉ ngơi chút, đợi lát nữa nàng sẽ phải nhẫn nhịn.”

Thế Tử Phi nghe thế thì cười ra tiếng, dựa vào vai ông ta, tay cầm lấy tay ông ta, để đôi tay thô to của nam nhân bao lấy tay mình rồi chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Đúng vậy, bà ta cũng không dễ dàng gì. Đáng thương cho nữ tử trên đời này nếu không vì chồng thì chính là vì con, chẳng mấy khi được một lát yên bình chân chính.

*******

Xe ngựa dừng lại, Mạnh tiên sinh đã đỡ cửa lớn đứng ở kia chờ. Uông Hoài Thiện vừa xuống xe ngựa đã quỳ gối trước mặt ông ấy dập đầu ba cái. Mạnh tiên sinh đỡ hắn lên, nhìn khuôn mặt mang mặt cười của hắn, nghe hắn dùng giọng nói có chút khàn khàn gọi, “Tiên sinh.”

“Trở về nhà rồi.” Một lúc sau Mạnh tiên sinh chỉ nói những lời này.

“Đúng vậy, trở về nhà rồi. Hoài Thiện đỡ tiên sinh vào nhà đi.” Trương Tiểu Oản ở phía sau ôn hòa nói, đồng thời nàng để lão bộc trong nhà đi giúp đỡ đám Binh Tiểu Thất bọn họ đem ngựa dắt đến hậu viện.

Chờ mọi thứ sắp xếp xong Trương Tiểu Oản lại mang theo hai lão bộc đi nấu cơm. Liễu Lục và Liễu Hồng nàng cũng không mang theo về, Uông Vĩnh Chiêu cũng không cưỡng bách nhét người cho nàng nữa. Trương Tiểu Oản cũng chuẩn bị chờ hắn có động tác khác. Nam nhân này tốt hay xấu đều có mục đích, nàng chỉ cần chờ hắn có động tác thì không cần đoán quá nhiều bởi vì thứ nên đến thì trốn cũng không được.

Nấu xong đồ ăn cho cả nhà, vào buổi tối Trương Tiểu Oản rảnh rỗi đi đón Uông Hoài Thiện đang luyện kiếm về nhà tắm rửa đi ngủ.

Gần mười ngày hắn không thể nói chuyện và không thể xuống giường nên thực sự khiến Uông Hoài Thiện nghẹn hỏng rồi. Hắn về nhà luyện kiếm một hồi mới coi như phát tiết bớt đè nén trong lòng. Đợi tắm rửa xong, lúc mẹ hắn chải đầu cho hắn thì hắn đã mơ màng sắp ngủ.

Chờ Trương Tiểu Oản giúp hắn lau khô tóc thì hắn đã ngủ. Trương Tiểu Oản không nhịn được bật cười, đang muốn bế đứa nhỏ đến trên giường thì nàng phát hiện tay hắn đang nắm chặt lấy góc áo của nàng.

Nàng kéo hai cái không được mà đứa nhỏ lúc này đã chìm trong mộng lại tự giác dựa trên vai nàng, trong miệng gọi một tiếng “Mẫu thân”.

Trương Tiểu Oản ngẩng đầu cố nhịn nước mắt đang trào ra, nhưng cho dù không khóc thì tâm nàng vẫn như đao cắt.

Cách ngày người nhà họ Uông tới. Uông Vĩnh Trọng mang đến một ít dược liệu bổ thân.

“Nghe nói Hoài Thiện bị thương nên phụ thân và đại ca bảo đệ mang chút dược liệu tới.” Sau khi hành lễ xong, Uông Vĩnh Trọng ngồi ở nhà chính nói, “Nhiều ngày nay đại ca ở binh doanh thao luyện không về nhà. Huynh ấy bảo đệ tới truyền tin nói chờ bận xong việc huynh ấy sẽ tới thăm hai người.”

“Cảm ơn lão gia và Đại công tử lo lắng.” Trương Tiểu Oản rất là cảm kích nói.

Uông Vĩnh Trọng nhìn khuôn mặt cảm kích của đại tẩu thì dừng một chút mới căng da đầu nói, “Phụ thân nói nếu ở trong thôn không tiện thì ngài và Hoài Thiện có thể về trong nhà dưỡng thương.”

“Không cần phải phiền toái như thế,” Trương Tiểu Oản đạm mạc cười một chút, sau đó vẫn giữ giọng điệu hòa khí mà nói, “Thế Tử gia đã phái người tới chăm sóc Hoài Thiện, mắt thấy mấy ngày nay hắn đã đỡ nhiều rồi, không cần về đâu.”

“Phụ thân nói ở nhà có tổ phụ và phụ thân trông giữ thì bệnh tình có lẽ sẽ……” Uông Vĩnh Trọng do dự mà dừng lại.

Trương Tiểu Oản cười cười nhìn hắn, không nhanh không chậm nói, “Nói đến đây thì đúng là không cần. Là Hoài Thiện nhất định muốn ở trong thôn này nên Thế Tử gia mới để hắn về nhà dưỡng bệnh, nếu không theo ý của ngài ấy thì hắn phải ở Thế Tử phủ dưỡng thương mới đúng.”

Uông Vĩnh Trọng nghe vậy thì nhíu mày, hắn biết vị đại tẩu này không có ý định về Uông gia nên mới lấy cớ Thế Tử gia. Lời tiếp theo làm thế nào hắn cũng không nói được nữa nên đành cáo từ ra về.

Trương Tiểu Oản đưa hắn ra cửa chính rồi gọi Binh Tiểu Bát tới đưa hắn đến cửa thôn. Binh Tiểu Bát vừa thấy là người Uông gia tới thì đã trừng mắt giơ tay nói, “Mời.”

Nghe câu “mời” nghiến răng nghiến lợi của hắn, Uông Vĩnh Trọng cười một chút, đợi đến cửa thôn Binh Tiểu Bát không đi theo nữa thì hắn mới phi ngựa sang hướng khác, đi tới Bạch Hổ doanh của anh hắn.

Uông Vĩnh Chiêu được hắn báo tin, đồng thời biết được những ai đang ở trong viện thì chỉ cười khẽ mấy tiếng rồi lại tiếp tục thao luyện binh lính. Uông Vĩnh Trọng báo tin xong thì về nhà bẩm báo lại với phụ thân hắn.

Trước mắt đứa cháu kia của hắn nghiễm nhiên được Thế Tử coi trọng, gia nhập Hắc Lang doanh, tính toán đối chọi với Bạch Hổ doanh của bọn họ.

Uông Vĩnh Trọng lúc này cũng mới sáng tỏ tại sao khi ăn tết, đại ca hắn lại muốn cùng đại tẩu cùng nhau đốt pháo. Nàng là con dâu của Uông gia, còn đứa cháu kia cũng là người của Uông gia. Hắn thế nhưng lại gia nhập Hắc Lang doanh cạnh tranh với Bạch Hổ doanh của cha hắn. Nếu người ngoài nghe nói thì nhà bọn họ sẽ không bị chỉ trích gì.

*******

Bên này Uông Vĩnh Chiêu thao luyện binh lính xong, lúc màn đêm buông xuống hắn nghị sự với đám tướng lĩnh thủ hạ rồi thay đổi thường phục, không mang theo ai mà cưỡi ngựa chạy đến thôn Phiến Diệp Tử.

Lúc hắn đến đó đã là giờ Tý, hắn giơ tay gõ cửa thì thấy có lão bộc chạy đến mở cửa.

“Phu nhân đâu?” Uông Vĩnh Chiêu dẫn ngựa đi vào, thổi mồi lửa nhìn nhìn. Đợi đến khi nhìn thấy cọc gỗ mà đứa nhỏ dùng để luyện võ thì hắn dắt ngựa qua buộc vào đó.

“Là Uông đại nhân ư?” Lão bộc gác đêm kia già cả mắt mờ, nhìn vài lần mới thấy rõ người đang quen thuộc lưu loát làm một loạt động tác kia là ai. Lúc này ông ta nhanh chóng trả lời, “Lúc này phu nhân đã đi ngủ.”

“Ừ.” Uông Vĩnh Chiêu vừa nói vừa đi về phía hậu viện.

Lão bộc thấy hắn quen cửa quen nẻo thì kinh hãi không thôi. Ông ta vội đóng cửa rồi đi theo phía sau hắn nhưng sức lực của hắn lớn nên ông ta quả thật không theo nổi vị tổng binh đại nhân này. Cho dù ông ta cầm đèn chạy chậm theo thì cũng không theo kịp. Chờ ông ta đến hậu viện, còn chưa vào cửa đã nghe thấy một tiếng rống to khàn khàn của tiểu công tử vang lên như long trời lở đất trong bóng đêm: “Kẻ cướp to gan ở đâu ra, đêm hôm dám lẻn vào nhà lão tử……”