5h10' chiều, Lâm Thiển chạy tới quảng trường như đã hứa.
Đài phun nước nằm ở phía sau thư viện mới xây, nhìn chung nơi đây có rất ít người qua lại, y như cô dự đoán, chỗ này vắng tanh không một bóng người, cả không gian được bao quanh bởi hàng cây cổ thụ xanh mướt, cành lá xào xạc trong gió mùa hè.
Mặt trời đã ngả về tây, ánh dương chói lọi xuyên qua từng kẽ lá, tạo nên những đốm sáng nhỏ, rải rác khắp đường đi.
Thấy có ghế đá, Lâm Thiển liền qua đó ngồi chờ.
Đã 5h rồi, liệu Hứa Thâm còn nhớ lời ước định giữa họ?
Ngồi đây cô vẫn có thể cảm nhận được sự hối hả và nhộn nhịp trên con đường nằm trước thư viện, điều này hoàn toàn khác so với hồi cấp 3, nói là khác nhưng giữa chúng dường như cũng có một mối liên hệ nào đó.
Trong suốt kì nghỉ hè, Lâm Thiển không gặp Hứa Thâm lấy một lần, nếu có thì chắc là thấy anh trên TV mà thôi.
Cứ nghĩ đến việc sắp gặp lại anh, cô lại thấy hơi căng thẳng.
Ù ù......
Điện thoại đột nhiên rung lên, thoáng cái làm Lâm Thiển giật mình, mở túi xách lấy di động, nhanh tay click vào màn hình.
Là tin nhắn của Ôn Ánh Tuyết.
Hai hôm trước cô có nhờ Ôn Ánh Tuyết tìm giúp mình hai quyển sách, có khi nào tìm được rồi không?
Cũng không biết phải nói sao, trong lòng cô tự nhiên xuất hiện cảm giác thở phào nhẹ nhõm, thở phào vì biết đây không phải là tin nhắn từ Hứa Thâm.
"Nhìn gì thế?"
Một giọng nói quen thuộc đã kéo Lâm Thiển về với thực tại, cô luống cuống đứng lên.
Ngay lúc này, đài phun nước chợt bắn ra những tia nước khác nhau, cao có mà thấp cũng có.
"Hứa Thâm......"
Anh đứng sau lớp lớp bức màn nước, như thể bước ra từ một thế giới viển vông.
Hai tháng không gặp, anh vẫn vậy, không có gì thay đổi, cổ họng của Lâm Thiển bỗng nghẹn đi, hai mắt rưng rưng, không tài nào nói thành lời.
"Thiển Thiển, mình làm được rồi." Hứa Thâm ôm cô vào lòng, nỗi khao khát bị kìm nén bấy lâu nay cuối cùng cũng tìm được điểm dừng chân.
Có vài sinh viên đứng trước cổng thư viện, nghe được tiếng nước chảy rì rào, liền tò mò đi vòng ra phía sau.
Hoá ra đài phun nước lần nữa được đưa vào sử dụng, trong màn nước dày đặc, mơ hồ có thể nhìn thấy một đôi tình nhân đang ôm nhau, lúc này mà đi vào quấy rầy thì có vẻ không hay lắm.
*
"Cậu muốn ăn gì?"
Được Hứa Thâm dẫn đi trên con đường nhỏ của T đại, Lâm Thiển vẫn chưa thể nào thoát ra khỏi cảm giác mơ màng đó.
Đợi mãi mà không thấy cô trả lời, Hứa Thâm liền quay đầu hỏi: "Sao vậy?"
"Làm sao cậu biết quảng trường đài phun nước sẽ hoạt động trở lại vào hôm nay?" Lâm Thiển khẩn trương cúi đầu, nghĩ được cái gì thì nói luôn cái đó.
Hứa Thâm cười cười: "Vào năm học mới thì mở cửa thôi, chỉ là mình biết sớm hơn mọi người một chút."
"Cậu lấy tin đó từ đâu?"
"Đây là bí mật, không thể bật mí."
Lâm Thiển khịt mũi khinh thường: "Thích thì nói, không thích thì thôi."
"Tối nay cậu muốn ăn gì?"
Lâm Thiển nhìn anh, trong đầu đột nhiên nảy ra một ý: "Đây cũng là bí mật, còn lâu mình mới không nói cho cậu."
Nhìn chằm chằm cô hai giây, cuối cùng Hứa Thâm chỉ biết ngao ngán thở dài, ai mà ngờ được, anh sẽ có ngày hôm nay chứ?
Thấy anh uể oải, trong lòng Lâm Thiển vui muốn chết, nhưng mặt vẫn cố ý đanh lại, làm ra vẻ tức giận.
Không hỏi được gì, anh liền dứt khoát kéo cô đến nhà ăn.
"Cậu đưa mình đi đâu vậy?"
"Tới rồi sẽ biết."
Nhà ăn T đại, bọn cô đến đúng vào giờ tan trường, bầu không khí cũng nhốn nháo hẳn lên.
Hứa Thâm kéo Lâm Thiển vào trong, quen cửa quen nẻo đi đến trước đám đông cạnh cửa sổ, đứng xếp hàng.
Lâm Thiển không hiểu anh muốn làm gì.
"Cậu, cậu định ăn ở đây à?" Lâm Thiển do dự hỏi, cô tưởng phải đi đâu xa lắm cơ.
Hứa Thâm thấy cô bối rối liền tiếp tục trêu ghẹo: "Hỏi gì cậu cũng không trả lời, mình đành chọn chỗ mình thích thôi."
"Cậu thích thì tự đi mà ăn!" Lâm Thiển xoay người rời đi.
Hứa Thâm với tay kéo cô lại: "Tiểu tổ tông của tôi ơi, chưa thử thì sao biết được ngon hay không?"
Lâm Thiển chép miệng: "Ăn thì ăn."
Nếu sớm biết có ngày hôm nay, buổi sáng hôm đó, Lâm Thiển cô nhất định sẽ không rủ anh đi ăn sáng nữa.
"Mì hoành thánh!" Nhìn tô mì to đùng trước mặt, Lâm Thiển nào còn hơi nghĩ tới chuyện phải rụt rè, bây giờ cô chỉ muốn xông lên chén em nó thôi.
"Hoành thánh ở đây rất ngon, có thể gia giảm độ cay tuỳ theo khẩu vị." Hứa Thâm đặt hai bát mì hoành thánh xuống, đẩy bát ớt sang cho Lâm Thiển.