Bạn Học, Xin Đừng Lưu Manh

Chương 38: Biết chuyện



Ngày Hân Nghiên đi tình nguyện vùng cao…

Hà Uy vừa kết thúc cuộc họp căng thằng với cấp dưới. Căn phòng trở nên bừa bộn, tài liệu bay khắp phòng vì những bản kế hoạch quá sơ sài khiến anh không vừa ý. Cũng chẳng biết từ lúc nào Hà Uy lại trở thành một người lãnh đạo tổng tài lạnh lùng đến đáng sợ như vậy. Mấy người đối diện đang run lên bần bật chỉ đợi mỗi câu ‘Đuổi việc’ của Hà Uy nữa là đi đời, thì bỗng:

‘Cốc…Cốc…Cốc…’ - Lần nào cũng thế, bùa hộ mạng Tiểu Viên cũng đến cứu kịp thời.

Hà Uy nhìn về phía cửa, nhíu mày, cau mắt rồi hạ giọng:

- Vào đi.

- Có tin tức từ Bắc Kinh, cậu có tâm trạng nghe không? Hà Uy nhìn đang người vô dụng kia, rồi lại lạnh lùng cảnh cáo:

- Ra ngoài làm bản kế hoạch khác cho tôi. Ngày mai tôi muốn có được điều khiến tôi hài lòng, còn không các người cũng không cần đền công ty nữa.

Đám người kia biết mình đã được cứu, vội gật đầu rồi hốt đống tài liệu rồi chạy ra ngoài không dám ngoái đầu nhìn lại.

- Lại nữa. Bọn họ vô dụng thế mà lần nào anh cũng vào ngăn không cho em dạy bảo họ. - Hà Uy cằn nhằn

- Thôi đi em tôi ơi. Bao nhiêu sự hoàn hảo em cũng không hài lòng. Bệnh cầu toàn này của em đến anh còn không chữa trị nổi.

- Sao, tin tức gì. Nói mau đi, đừng có đánh trống lãng nữa.

- Sáng nay anh nhận được thông tin mấy ngày trước đoàn y tế trường Bắc Kinh có hoạt động tình nguyện lên vùng cao. Nghe bảo là vùng đó rất nghèo khổ, cực kỳ khó khăn, di chuyển cũng rất nguy hiểm. Trên đường về còn có một bạn ngất xĩu phải nhập viện nữa.

- Ai?

- Anh không biết. Chỉ thấy bên đó thông báo tên là Hân Nghiên thôi.

Cái tên quen thuộc đến nỗi Hà Uy vừa nghe tới cả người đã lạnh buốt, trái tim nhói lên từng hồi lo lắng. Tay nắm chặt lấy ly cà phê trên tay, mắt không ngừng chao đảo sắp không kiềm nổi sự tức giận.

Thấy tình hình có vẻ căng thẳng, Tiểu Viên liền trấn an:

- Nhưng cô bé đó không có vấn đề gì cả. Chuyền một bình nước đã khỏe và xuất viện ngày hôm đó luôn rồi. Sao thế? Anh thấy biểu hiện của em không tốt lắm.

- Hân Nghiên chính là cô gái em vẫn luôn nhắc đến với anh.

- Thật sao? Không phải trùng hợp đến vậy chứ?

- Em cũng không nghĩ lại trùng hợp đến vậy. Cũng lâu rồi em cũng không nghe ai nhắc đến tên cô ấy nữa.

- Anh thật sự muốn biết diện mạo của cô bé này đấy. Người có thể khiến em lưu luyến nhiều năm chắc không tầm thường đâu nhỉ.

- Với mọi người thì cô ấy vô cùng bình thường. Với em thì vô cùng đặc biệt.

- Người đặc biệt như thế gặp chuyện em không về thăm sao? Biết đâu lại được chăm sóc rồi nối lại tình xưa.

- Bây giờ em chưa thể về được. Nếu lần này về rồi lại phải đi tiếp, cậu ấy chắc chắn sẽ càng tổn thương hơn. Khi nào công ty ổn thỏa, em sẽ về đó để điều hành. Lúc đấy không đi nữa, ngày ngày dính cậu ấy.

- Thì ra em đã tính toán cả rồi. Được đấy Hà Uy, anh ủng hộ em.

- Đi. Xuống phòng thí nghiệm với em.

Hà Uy đứng dậy, đầu anh choáng váng, hai mắt mờ đi khiến cậu không thể nào đứng vững. Loạng choạng rồi đưa tay dựa vào bàn, mồ hôi chảy dài khiến Tiểu Viên cũng hoảng hốt:

- Hà Uy, em sao thế? Dạo này anh thấy sắc mặt em không ổn tý nào đâu nhé!

- Em không sao. Chỉ là mấy nay hơi căng thẳng cộng với việc thường xuyên thức khuya nên hay choáng thôi.

- Vậy thì một lát em về nhà nghỉ ngơi sớm đi. Đừng cố gắng chống cự nữa. Em mà cũng ngã bệnh thì Ngạn thị toang thật đấy.

Nói rồi hai anh em vẫn đi xuống phòng thí nghiệm. Xong việc Hà Uy chạy xe về nhà một mình. Bật đèn, đầu anh lại bắt đầu choáng váng như lúc chiều, mắt cũng mờ dần đi. Hà Uy bắt đầu bất an.

Thật ra, cách đây không lâu tình trạng này đã xuất hiện rồi. Nhưng Hà Uy vẫn nghĩ do bản thân làm việc quá sức dẫn đến. Nhưng không ngờ càng ngày tình hình càng tiến triển xấu hơn. Biểu hiện xảy ra thường xuyên hơn và cậu dần nhận ra mắt mỗi lúc một mờ. Hà Uy liền nhắn tin cho bác sĩ hỏi về tình trạng của mình.

- Biểu hiện này rất khó xác định. Cậu tranh thủ đến bệnh viện khám toàn diện thì vẫn tốt hơn. Nếu là kết quả xấu nhất thì điều trị sớm vẫn có cơ hội thành công nhiều hơn. Đừng chủ quan nữa, sức khỏe không tốt thì không thể dẫn dắt công ty nữa đâu.

Sau bao nhiêu sự thuyết phục Hà Uy cũng chấp nhận lịch hẹn của bác sĩ đến bệnh viện khám bệnh. Mọi lần đều rất bình thường nhưng không hiểu sao lòng Hà Uy có nhiều thứ suy nghĩ rối ren, bắt đầu xuất hiện những cảm giác lo sợ và bất an.

Sau 7749 xét nghiệm kiểm tra, bác sĩ cầm một đống kết quả của Hà Uy trên tay nói với cậu rất nhiều rất nhiều điều. Nhưng không một ai biết rõ nội dung của câu chuyện đấy.

Hà Uy chạy xe một mạch đến quán rượu, gọi ra rất nhiều rượu rồi uống tới tấp không ngừng lại. Tiểu Viên chạy tìm kiếm cậu khắp nơi cuối cùng lại gặp cậu say mèm, không còn sức sống nằm trên bàn. Tiểu Viên bất lực đưa cậu về nhà. Nhưng dù có hỏi như nào cậu cũng nhất quyết không trả lời.