Bán Hồn

Chương 3



Nhã An cảm thấy ghê tởm vì những lời nói ngọt ngào mà hắn dành cho cô mỗi ngày, hóa ra cũng đã dành cho người con gái khác từ bao giờ mà cô không hề phát giác ra. Nhìn khuôn mặt hắn qua gương chiếu hậu, cô thực sự chỉ muốn lao tới bóp cổ hắn, chất vấn hắn tại sao lại đối xử với cô như vậy. Thế nhưng cô biết rõ, chắc chắn mọi chuyện còn chưa dừng lại ở đó. Nếu như hắn đã có gan ngoại tình nhưng lại vẫn ngoan ngoãn ở bên cạnh cô, cầu hôn cô, chăm lo cho gia đình cô, chắc chắn là vì hắn còn có mục đích khác. Chỉ vài ngày nữa thôi, mọi chuyện chắc chắn sẽ được phơi bày.

Chiếc xe hơi dừng lại bên ngoài căn biệt thự nhà họ Đinh. Hưng ngay sau khi xuống xe đã biến thành một người hoàn toàn khác. Đứng trước một gia tộc giàu có và bề thế như vậy, hắn đương nhiên sẽ phải cúi đầu tỏ ra ngoan ngoãn. Lại thêm cô con gái duy nhất của chủ gia tộc này lại là vợ sắp cưới của hắn. Cho dù bây giờ cô có chết rồi thì hắn cũng phải diễn nốt vai diễn con rể tương lai mẫu mực này.

Bước vào trong nhà, mẹ cô đang ngồi ở ghế sô pha chính giữa phòng khách, xung quanh là các dì và cậu của Nhã An, còn chưa thấy các cô các chú bên nội đâu cả. Cha của Nhã An là con trưởng trong gia đình, khi gặp chuyện đương nhiên chẳng cần gọi đến lần thứ hai thì tất cả các anh em họ hàng cũng sẽ có mặt. Mẹ cô cũng là chị cả trong gia đình, cho nên chỉ cần một cuộc gọi là không ai dám vắng mặt.

Hưng bước vào trong khung cảnh xa hoa tráng lệ đó cũng có thể ưỡn ngực vươn vai. Hắn làm vẻ mặt buồn rầu bước tới bên cạnh mẹ của Nhã An, quỳ một gối xuống sàn nhà, ân cần an ủi, "Mẹ.. mẹ đừng quá đau buồn, Nhã An lúc sinh thời là một cô gái hiếu thảo, cô ấy chắc chắn không muốn nhìn thấy mẹ đau lòng như vậy đâu.."

Mọi người xung quanh cũng hùa vào theo hắn, "Thằng Hưng nói đúng đấy chị, chị đừng đau lòng quá, còn phải giữ gìn sức khỏe nữa chứ."

"Đúng thế! Đúng thế!"

Trước sự quan tâm của mọi người, mẹ cô chỉ biết khóc nấc lên. Làm sao bọn họ có thể hiểu được nỗi đau mất con này kia chứ. Hơn nữa cô lại còn là đứa con gái duy nhất của cha mẹ. Hai ông bà khó khăn lắm mới sinh ra được một cô con gái như vậy, bây giờ lại bị cướp đi, làm sao có thể chịu đựng nổi. Nhã An tự nhủ với lòng mình cho dù chỉ còn lại một phần hồn, cô cũng tuyệt đối không để ai làm tổn thương cha mẹ mình thêm nữa.

Sau khi đỡ mẹ cô lên phòng nghỉ ngơi, Hưng quay lại phòng khách để bàn chuyện hậu sự cho cô. Tuy chỉ là phận vãn bối nhưng từ lâu hắn đã được nhìn nhận là con rể tương lai của nhà họ Đinh, cho nên cũng coi như có chút tiếng nói. Các dì các cậu bên nhà ngoại của cô cũng phải nể hắn vài phần.

Không muốn nhìn thấy bản mặt giả tạo của hắn thêm nữa, Nhã An đi lên tầng hai xem mẹ mình thế nào. Cô thực sự lo lắng cho tình hình sức khỏe của bà. Trước khi mang thai cô, bà cũng từng bị sảy thai một lần, cho nên bác sĩ đã nói là rất khó có thể mang thai thêm lần nữa, vì vậy sự xuất hiện của cô giống như là báu vật trời ban, bà và chồng đều yêu thương cô như viên ngọc quý.

Ngồi ở phòng mình chưa được bao lâu, bà đã đứng dậy một mình đi lên tầng ba, nơi đó chính là phòng ngủ của cô. Bà thẫn thờ nhìn căn phòng vẫn còn những dấu vết chứng tỏ cô đang ở đó. Từng bức ảnh của cô từ khi còn nhỏ đến khi trưởng thành được bà cất giữ cẩn thận trong căn phòng này. Ngay cả khi cô tốt nghiệp đại học và đi nước ngoài du học ba năm, căn phòng này vẫn chưa từng thay đổi. Chỉ cần cô về nhà, nơi này vẫn sẽ thuộc về cô, chỉ cần cô còn sống, cả gia tài này cũng là của cô.

Bà ôm bức ảnh mới nhất của cô trong lòng mình, cẩn thận vuốt ve. Cô gái dịu dàng nết na của bà, viên ngọc trân châu không tỳ vết của bà tại sao lại phải hứng chịu sự bất hạnh này kia chứ. Bà vỗ nhẹ vào bức ảnh như trách móc, "Con bé xấu xa này, tại sao lại bỏ mẹ mà đi thế hả, chẳng phải con bảo là sau này cho dù có lấy chồng, con cũng sẽ ở nhà với mẹ hay sao. Tại sao lại.."

Lời còn chưa nói hết bà đã không kiềm chế được mà bật khóc nức nở. Nhã An lúc này đã đứng bên cạnh bà, bàn tay cô nhẹ nhàng vỗ về bờ vai gầy gò của mẹ cô. Mặc dù bà chẳng thể cảm nhận được, nhưng ít ra cô cũng cảm thấy được an ủi phần nào. Nếu như không phải vì tiếng ồn phát ra từ phòng khách thì có lẽ bà còn muốn ngồi đó đến tận khuya.

Bà mệt mỏi bước xuống tầng một. Còn chưa đi đến nơi đã nghe thấy tiếng người quát tháo, bà chỉ cần nghe thoáng qua cũng nhận ra ngay đó là giọng của chú hai. Cái nhà này ngoài chú ấy ra còn ai dám lớn tiếng đến vậy kia chứ.

"Anh cả, anh nói vậy mà nghe được à? Người chết thì cũng chết rồi, nếu chuyện này mà báo cảnh sát rồi lập án, còn chưa nói kết quả thế nào, có bắt được hung thủ hay không, nhưng thanh danh của cái nhà họ Đinh này, thanh danh của mấy đứa cháu còn chưa kết hôn của anh, ngay cả thanh danh của Nhã An cũng chẳng còn lại gì nữa. Chẳng lẽ anh muốn cả cái gia tộc này bồi táng cùng nó anh mới chịu hay sao.."

"Chú hai à.. Đừng nói khó nghe như thế chứ, dù sao thì người cũng mất rồi.."

Võ Lệ Quân muốn lên tiếng xoa dịu không khí căng thẳng, nhưng chưa còn nói hết câu đã bị chú hai nhà họ Đinh chỉ thẳng vào mặt, "Đây là chuyện của nhà họ Đinh, không cần họ Võ các người xía vào."

Võ Lệ Quân tức muốn hộc máu. Dù gì bà cũng là em gái của bà chủ cái nhà này, sao có thể gọi là người ngoài được. Bà còn định lên tiếng cãi lại thì đã bị chồng mình là Lưu Văn Chấn ngăn lại, bà chỉ đành nuốt cục tức vào trong. Vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy chị gái mình từ trên tầng đi xuống, bà vội vàng chạy tới khóc lóc kể khổ.

"Chị Lệ Giai, chị nói một câu công bằng đi, em dù sao cũng là em gái của chị, là dì ruột của Nhã An, vậy mà.. vậy mà chú hai nhà chị nói như em là người ngoài không bằng ấy. Đứa cháu gái đáng thương của em.. hu hu.."

Võ Lệ Giai lúc này mới thở dài mệt mỏi, một mặt vừa an ủi em gái của mình, mặt khác cũng muốn lơ đi cho qua chuyện. Tính cách của chú hai ai trong cái nhà này mà không hiểu kia chứ. Bà lặng lẽ đi đến bên cạnh chồng mình. Từ sau khi nghe tin Nhã An xảy ra chuyện, Đinh Lập Quốc đã gác lại tất cả công việc làm ăn tại nước ngoài, ngồi chuyên cơ bay thẳng về thành phố. Chỉ tiếc là khi ông về đến nơi thì con gái ông đã chỉ còn là một thi thể lạnh ngắt.

Biết chuyện Nhã An gặp cướp rồi không qua khỏi, ông kiên quyết muốn báo cảnh sát điều tra để bắt hung thủ phải trả giá. Thế nhưng Hưng đương nhiên là không muốn chuyện này xảy ra, bởi vì hắn với tư cách là chồng sắp cưới của cô chắc chắn cũng sẽ bị gọi đi hỏi cung. Hỏi đi hỏi lại không chừng lại hỏi ra chuyện hắn ngoại tình, vậy thì chẳng có lợi gì cho hắn cả. Hắn vẫn còn phải hoàn thành vai diễn con rể tương lai hoàn hảo trong mắt cha mẹ vợ để kiếm chác đôi chút từ gia tài kếch xù này, không thể để lộ ra sơ hở lúc này được.

Sau một hồi tranh luận không đi đến được thống nhất, cuối cùng mọi người quyết định tạm gác chuyện này lại để hai vợ chồng Đinh Lập Quốc và Võ Lệ Giai bàn bạc lại với nhau, những người còn lại thì ai lo việc nấy, chia nhau ra chuẩn bị hậu sự cho Nhã An.

Đinh Lập Quốc ngồi cạnh vợ mình trong phòng ngủ, nếu như ông biết Nhã An cũng đang ngồi bên cạnh lắng nghe hai người nói chuyện thì không biết ông sẽ có phản ứng thế nào. Ông vẫn kiên quyết giữ ý định sẽ báo cảnh sát lập án điều tra hung thủ, còn bà thì đã lung lay vài phần.

Bởi vì em gái bà tuy trước mặt lên tiếng xoa dịu chú hai Đinh Lập Tài, nhưng sau lưng cũng khuyên giải bà nên cho qua chuyện này. Dù sao thì người chết cần thể diện, người sống lại càng cần thể diện hơn. Tuy nhà họ Võ chỉ là bên ngoại cũng sẽ chẳng bị ảnh hưởng gì nhiều, thế nhưng họ cũng chẳng muốn làm lớn chuyện này lên. Nhất là khi Võ Lệ Quân cũng muốn chồng và em trai có một chỗ đứng trong tập đoàn Đinh Phát.

Bà thương con gái mình hết lòng, nhưng cũng không muốn thanh danh của cô bị ảnh hưởng. Nếu như điều tra ra cô không chỉ bị cướp của mà còn bị hãm hiếp, vậy thì danh tiếng cả đời của cô cũng không còn nữa. Cho dù hung thủ có bị trừng phạt theo quy định của pháp luật, thì cô cũng chẳng thể nào sống lại được. Bà vừa khóc lóc vừa khuyên chồng mình suy nghĩ lại. Ông không muốn nhìn thấy vợ mình đau lòng, nhưng cũng không muốn để con gái mình ra đi không rõ ràng như vậy. Hơn nữa những kẻ xấu xa như vậy đáng phải bị trừng phạt. Về điểm này thì Nhã An hoàn toàn ủng hộ cha mình.