Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 122: Phí ra sân mười năm tỷ



Sáng hôm sau, khi Sở Vĩnh Du làm bữa sáng, Đồng Ý Yên cũng xuống lầu, nhìn quanh, không có phát hiện bất kỳ bóng người nào, không khỏi nghi hoặc nói.

“Ắc? Thần y anh mời tới đâu rồi? Mẹ sắp về tới rồi.”

Sở Vĩnh Du cười nói.

“Để ông ta ngủ đi, tuổi tác cao rồi tối qua còn dám đấu tửu lượng với anh, ngủ thêm một lúc cũng là bình thường.”

Ngồi trên ghế, hai tay Đồng Ý Yên chống má.

“Buổi sáng tôi không đến công ty, nếu như đầu gối của mẹ có thể chữa khỏi, mẹ chắc chắn sẽ rất vui, cho nên tôi muốn ở bên cạnh.”

Liếc nhìn dáng vẻ lười nhác của vợ, Sở Vĩnh Du không khỏi nói.

“Vợ, em thật đẹp.”

Gương mặt xinh đẹp của Đồng Ý Yên đỏ ửng, vừa hay cửa phòng mở ra, một bóng dáng nhỏ nhắn chạy tới.

“Mẹ!”

Hữu Hữu xuất hiện, Sở Vĩnh Du phải gọi là rất kích động, vội vàng lao vào phòng vệ sinh rửa tay, sau đó quay trở lại nóng lòng nói.

“Hữu Hữu! Để ba ôm nào, ba rất nhớ con.”

Chụt!

Hiếm khi, Hữu Hữu tặng cho Sở Vĩnh Du một nụ hôn vào má, nhưng anh vui chết rồi, trên mặt đều hiếm khi thấy lộ ra nụ cười ngốc nghếch.

Không có ai có thể hiểu được tâm trạng của Sở Vĩnh Du, chỉ một ngày một đêm không gặp, sự nhớ nhung với con gái đã trở nên sôi sục.

“Ặc? Ba mẹ sao còn không vào?”

Nói rồi, Đồng Ý Yên đi ra, Sở Vĩnh Du cũng bế Hữu Hữu đi theo đằng sau.

Ở cửa sân, Tư Phu và Đồng Thế Tân đứng đó.

“Mẹ, hai người đây là làm gì thế?”

Tư Phu ngoảnh đầu cười nói.

“Thằng An muốn tới, sắp tới rồi, mời một danh y cho mẹ, đến chữa đầu gối cho mẹ, mẹ và ba con đang đợi.”

Nghe thấy lời này, sắc mặt của Đồng Ý Yên trở nên khó coi.

“Ba mẹ! Hai người còn bằng lòng chấp nhận sự bố thí của cậu? Bọn họ lần nào tới không phải là dáng vẻ từ trên cao nhìn xuống, đến bây giờ, tiền cũng có từng trả đâu, còn...”

“Yên Yên, bớt nói vài câu, đó là cậu và em họ của con, không phải là người ngoài, công ty của cậu con mới thành lập được hai năm, chỗ nào cũng cần tiền vốn xoay vòng, đừng có nhỏ mọn như thế.”

Đồng Ý Yên tức giận, hừ lạnh một tiếng đi vào trong phòng, Sở Vĩnh Du cũng đi vào theo.

“Cậu còn chưa trả tiền sao?”

Sở Vĩnh Du nhíu mày, cậu vợ Tư Chấn, con trai Tư An, đều không phải là đèn cạn dầu, mấu chốt Tư Phu vẫn là trọng nam khinh nữ điển hình, Tư Chấn trước đây cứ hỏi mượn tiền của mẹ vợ mình, trong bốn năm lẽ nào lại đã xảy ra chuyện gì?

Hình như nhìn ra sự nghi hoặc của Sở Vĩnh Du, Đồng Ý Yên mở TV, để Hữu Hữu xem phim hoạt hình trước, sau đó mới nói với Sở Vĩnh Du.

“Hai năm trước, mẹ giấu tôi và ba tôi, đem 6 tỷ không dễ gì tích cóp được chuẩn bị đi đầu tư cho cậu Tư Chấn mượn, hiện nay công ty vận chuyển của Tư Chấn thật sự phất lên rồi, ngay cả Tư An người trước kia đến điện thoại cũng không đổi được, bây giờ cũng lái một chiếc xe sang đến 3 tỷ, nhưng cuộc sống có khởi sắc rồi, nhân phẩm lại giảm đi nhiều.”

“Không những không nhắc đến chuyện trả tiền, hơn nữa mỗi lần đến đây, gia đình cậu đều là lấy dáng vẻ cao thượng nhìn mọi người, giống như nhà chúng tôi bây giờ kéo bọn họ lại, thật là buồn nôn.”

Loại chuyện này, Sở Vĩnh Du cũng nghe rồi, mẹ vợ của mình vẫn thật là trọng nam khinh nữ điên rồi, em trai đắc thế rồi, không những không trả lại ân tình, ngược lại còn có thái độ như thế, mấu chốt nhìn xem đích thân ở ngoài cửa đón tiếp, còn chỉ là Tư An một tiểu bối như này, thật sự không còn gì để nói rồi.

“An, Vương thần y, mời vào trong.”

Có giọng nói truyền tới, sau đó thì nhìn thấy Tư Phu và Đồng Thế Tân đón hai người đi vào, một người là người trẻ tuổi cả người mặc đồ hiệu, chính là Tư An, người còn lại là một người đàn ông trung niên, dáng vẻ cuồng vọng đó, thật sự là giống hệt với Tư An.

“Cô, chúng ta lời không hay nói ngay trước mặt, phí ra sân của Vương đại sư đạt tới mức 15 tỷ, lần này ba cháu móc tiền, thứ nhất là nhớ chứng bệnh dai dẳng ở đầu gối của cô, thứ hai cũng là trả lại tất cả tiền đã mượn của cô, không vấn đề gì chứ.”

Vừa ngồi trên sô pha, Tư An đã bắt đầu nói thẳng.

“An à lời này của cháu cô rất vui, rất vui, đều là người một nhà, gì mà tiền với cả nong.”

Dứt lời, Đồng Ý Yên thật sự không nhìn nổi nữa.

“Thần Y? Phí ra sân 15 tỷ? Tư An, cậu cũng thật dám nói, là cảm thấy ba mẹ tôi đều là kẻ ngốc sao?”

Tư An còn chưa mở miệng, Vương thần y lập tức hừ lạnh một tiếng, phất tay áo đi ra ngoài.

“Không biết cái gì! Vương mỗ tôi, bao nhiêu nhân vật lớn đều phải đợi xếp lịch hẹn, nếu như không phải trước đã nợ một ân tình của Tư Chấn, cô tưởng tôi sẽ đến cái nơi tồi tàn này? Cáo từ.”

Tư Phu và Đồng Thế Tân vội vàng ngăn cản, bà ta càng là vừa khuyên ngăn, vừa nhìn Đồng Ý Yên quở trách.

“Yên Yên! Con sao có thể nói chuyện như thế! Còn không mau xin lỗi Vương thần y!”

Đồng Ý Yên rất tức giận, Sở Vĩnh Du lại đã mở miệng.

“Ba mẹ, không cần cản, dù sao cũng là kẻ giả mạo thôi, để ông ta đi đi, còn 15 tỷ? 15 nghìn con cũng chê đắt.”

Nhất thời, Vương thần y tức giận đến nỗi cảm thấy mũi sắp bốc khói rồi, may mà Tư An đứng dậy, khinh thường nhìn Sở Vĩnh Du.

“Ha ha, tôi còn tưởng là ai nói chuyện nữa chứ, tên phế vật như anh thật sự xuất ngũ trở về rồi, sao hả? Bây giờ địa vị của nhà đã cao đến mức có thể tùy tiện mở miệng rồi? Sở Vĩnh Du, đừng lấy sự vô tri của anh đi khiêu chiến với cuộc sống của người thượng đẳng, im miệng mà xem đi.”

Nói xong, lại cười nói với Vương thần y.

“Vương thần y, chị tôi và người chồng này của chị ta đều là người không có não, ông đừng để bụng, vẫn là mau chóng khám bệnh cho cô tôi đi, chữa khỏi chúng ta cũng có thể rời khỏi đây sớm.”

Dường như Vương thần y vẫn là nể mặt của Tư An, nhưng lời như này, cũng tổn thương đến Đồng Ý Yên, cô tức đến bùng phát, nhưng ánh mắt lạnh lùng của Tư Phu khiến cô phải nuốt một bụng lửa giận xuống, cuối cùng tụ thành một câu.

“Được! nếu như thần y cậu mời tới thật sự có thể chữa khỏi căn bệnh đau đầu gối nhiều năm của mẹ tôi, Đồng Ý Yên sẽ xin lỗi cậu.”

Đồng Ý Yên lúc này, bởi vì lửa giận bừng bừng, cũng đã quên mất Sở Vĩnh Du từng nói với cô đã mời thần y tới, giờ đang ngủ ở trong phòng ngủ ở tầng 1.

“Trời lạnh sẽ đau, trời nóng không có sức, không biết tôi nói có đúng không?”

Sau vài phút, không có để Tư Phu mở miệng nói bất kỳ điều gì, Vương thần y chỉ là dùng châm bạc đâm mấy cái vào đầu gối của Tư Phu, lời nói phun ra, khiến Tư Phu và Đồng Thế Tân cùng với Đồng Ý Yên đều sửng sốt tại chỗ.

“Thần y! Thật sự là thần y!”

Tư Phu vui mừng như điên, đồng thời còn có cảm giác giải thoát, Vương thần y nói trúng hết, đầu gối của bà ta, trời vừa lạnh sẽ đau, trời vừa nóng thì cảm thấy không có sức, khám bao nhiêu bệnh viện đều không có một chút hiệu quả.

“Chứng bệnh cụ thể tôi không nói với bà nữa, nói rồi bà cũng nghe không hiểu.”

Lúc này, Vương thần y đã cất châm bạc đứng dậy, Đồng Thế Tân ở một bên nhìn đến sững sờ.

“Vương thần y, ông... ông bây giờ không định chữa trị sao?”

Vương thần y cười khinh thường.

“Chữa cái gì chứ? Đã chữa khỏi rồi, Tam Hoa Châm Pháp của tôi, châm vào bệnh tan, sự mát mẻ của ngày hôm nay người bình thường không cảm nhận được, bà chắc có thể, trước khi tôi tới, đầu gối luôn nhâm nhẩm đau phải không, bây giờ thì sao?”

Vừa nói như thế, Tư Phu mới hiểu ý, vội vàng đi lại vài bước, có hơi trợn mắt há hốc mồm.

“Không... không đau rồi, thật sự không đau rồi.”

Cho dù là Đồng Ý Yên, cũng bịt miệng của mình, trong mắt tràn ngập sự vui mừng và không thể tin được.

Thần y, thật sự là thần y!