Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 147: Cơn mưa lớn, ác mộng qua đi



“Ngô lão, giết cậu ta giết cậu ta đi.”

Giờ phút này ông cụ Lư rốt cuộc cũng đã hoàn toàn rối loạn, cả người đều sốt ruột, gửi gắm hi vọng vào Ngô lão ở bên cạnh, cũng chính là võ giả mạnh nhất trong giới võ thuật ở nhà họ Lư.

Nghe nói là có thể do thám được một tia chân lý của nội lực, lập tức có thể trở thành vỏ giá nhất phẩm.

Võ giả đến lục phẩm, nếu như muốn thành công vào thất phẩm, vậy thì phải làm nội khí trong cơ thể chuyển hóa thành nội lực, cửa ải này đã ngăn chặn rất nhiều người, cho nên lục phẩm võ giả đó chính là phẩm cấp cao nhất và có thể nhìn thấy được.

Mà Ngô lão là sự tồn tại đỉnh cao trong lục phẩm võ giả, cùng với Phàm Trần, trước đó người nổi bật với danh xưng lục phẩm cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của vị Ngô lão này.

Không trả lời lại câu nào, Ngô lão nhìn vào mắt của Sở Vĩnh Du, hai tay chậm rãi nắm chặt lại, ông ta biết là ngày hôm nay không chết thì không thôi.

Sau đó ông ta xông ra bên ngoài, bật người bay lên, khí thế chấn động, trong lúc nhất thời để tất cả những người nhà họ Lư đều mang theo chút hi vọng sống sót.

Ở bên phía Sở Vĩnh Du, Mã Trạch bước ra một bước liền chặn Ngô lão lại, tay phải vung lên một chưởng đáng ra ngoài.

“Tôi không ra tay đối xử với trẻ em và phụ nữ tàn nhẫn như thế, ông không xứng đáng được làm võ giả.”

Bịch!

Một chưởng này nhìn có vẻ như bình thường đơn giản, nhưng mà Ngô lão không có bất cứ sức lực để chống cự, tùy ý đặt vào trong ngực của mình, lập tức lùi ra phía sau năm sáu bước chân mới khó khăn lắm dừng lại được.

Trong đôi mắt tràn đầy chấn động và hối hận, dùng hết sức lực toàn thân sau khi phun ra mấy chữ thì ngã xuống đất, hoàn toàn bỏ mạng.

“Thất... Thất phẩm!”

Ngô lão chết rồi, là khúc nhạc dạo đầu cho sự chết chóc.

Hành động của tiểu đội Ảnh Sát, ánh sáng lấp ló xen lẫn với giọt mưa mà tiến hành một trận giết chóc trong thầm lặng.

Tân Tằng là công tử hào môn trong tỉnh thành, há to mồm trợn mắt nhìn tất cả những chuyện đang xảy ra, cả người đều đang điên cuồng run rẩy.

“Tằng, đừng nhúc nhích, tuyệt đối đừng cử động.”

Một âm thanh truyền vào trong lỗ tai, ở bên cạnh Tân Tằng có một ông già mặc đường trang xuất hiện.

“Ông nội nuôi, con... con sợ.”

Tân Tằng sắp khóc rồi, mình lại không chịu yên ổn ở trong nhà ở tỉnh thành, tại sao lại muốn nghe theo lời của cậu cả Lư chạy đến nơi này nhìn thiên hạ náo nhiệt, bây giờ có phải mình cũng sắp bị gộp chung vào rồi không?

“Tằng, đừng nhúc nhích là được rồi, đối phương chỉ giết những người của nhà họ Lư, chúng ta... chắc chắn sẽ bình an vô sự.”

Ông nội nuôi của Tân Tằng cũng là cao thủ lục phẩm đứng đầu, là một nhân vật cùng một đẳng cấp với Ngô lão, bất cứ lúc nào cũng bảo vệ chặt chẽ ở bên cạnh Tân Tằng là chưởng môn nhà họ Tân, giờ phút này nội tâm của ông ta cũng đang run lên động dữ dội.

Rốt cuộc Sở Vĩnh Du là thần thánh đến từ phương nào, đáng sợ như thế, đáng sợ đến dữ dội, khoác tay một cái dường như là thế lực khổng lồ như nhà họ Lư cũng có thể tiêu đời.

Giờ phút này hai mắt của Cậu cả Lư trợn to ra không thể tin, hiện tại nhà họ Lư của bọn họ lại rơi vào thế hạ phong, không đúng, phải nói là trở thành thịt cá mặc cho người ta chém giết, đã mất đi năng lực phản kháng.

Đột nhiên nhìn thấy người âm thầm bảo vệ Tân Tằng đã xuất hiện, cậu cả Lư quỳ rạp xuống mặt đất, run rẩy khẩn cầu nói.

“Cậu Tân, cứu tôi với, cầu xin anh cứu tôi với. Tôi... tôi chưa muốn chết đâu, tôi thật sự chưa muốn chết.”

Tân Tằng đang muốn mở miệng, đột nhiên lại có một ánh sáng lạnh lẽo lóe lên gần trong gang tấc như thế, thậm chí còn có thể cắt đôi anh ta ra.

Nhưng mà ông nội nuôi của anh ta lại gắt gao lôi kéo cánh tay của Tân Tằng, ngay cả mình cũng không dám động đậy.

Phốc!

Máu me văng tung toé, trên mặt của Tân Tằng tràn đầy máu đỏ bị nước mưa cọ rửa, cứ ngơ ngác nhìn cậu cả Lư đau đớn che lấy cổ họng ngã trên mặt đất.

Chẳng biết là cơn mưa đã dừng từ lúc nào, mặt trời đã sáng rực chiếu ánh sáng xuống mặt đất, nếu như không phải màu đỏ đột ngột đang như nói cái gì đó, những thủ lĩnh đang ngơ ngác, ai cũng không dám tin tưởng đã xảy ra cảnh tượng như thế.

Béo Đống cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, từ ngày hôm nay trở đi anh ta chỉ nghe lệnh của Báo Đốm, Sở Vĩnh Du thật là đáng sợ.

Lư Văn Diệu hoàn toàn không tin là có một tên phế vật đi ở rể nhà người ta đến đây giết ông ta, kết quả là nhà họ Lư càng không tin ngay cả mình cũng đã sắp xếp một chiến trận bóp Sở Vĩnh Du bất tử, bày ra một chiến trận như thế, sau đó thì sao? Cũng phải chết.

Cho nên không thể đối nghịch với Sở Vĩnh Du, tuyệt đối không thể.

Sắc mặt của Tân Tằng tái nhợt, hàm răng đang run rẩy không ngừng, thật sự đã bị hù dọa rồi.

“Tằng, không cho phép nói cảnh tượng đã thấy ngày hôm nay cho bất cứ kẻ nào biết, nếu không, nói không chừng nhà họ Tân của chúng ta cũng sẽ nối gót nhà họ Lư. Đi thôi, sau khi trở về chỉ nói những chuyện này cho ông nội của cháu nghe, từ nay về sau danh sách những người mà nhà họ Tân không thể trêu chọc nhất định phải cộng thêm Sở Vĩnh Du.”

Những người giúp nhà họ Lư có mặt ở đây, người duy nhất còn sống cũng chỉ còn lại Lương Chuẩn.

Đứng giữa một đống thi thể, đầu óc của Lương Chuẩn trống rỗng, tại sao mà mình lại không chết? Chuyện này là vì cái gì? Ngay cả chính ông ta cũng không ngờ đến.

Dường như đã cảm nhận được một tia đau đớn, chậm rãi cúi đầu nhìn xuống cánh tay trái trống rỗng, cánh tay đang rơi xuống mặt đất, máu tươi phun ra ào ạt.

Một nụ cười khổ chậm rãi khuếch tán trên gương mặt của Lương Chuẩn, không nhặt cánh tay rớt xuống của mình, bước từng bước tập tễnh đi ra bên ngoài.

Trên đường trở về thành phố Ninh, Sở Vĩnh Du ôm Hữu Hữu ngồi ở đằng sau, nhìn con gái đã được thoa thuốc mỡ do Bạch Ông để lại cho anh, nhưng mà cổ tay hình như có hơi sưng đỏ lên, Sở Vĩnh Du càng cảm thấy tự trách hơn nữa.

Giết nhiều người thì như thế nào chứ? Con gái đã bị tổn thương một lần nữa, những chuyện này tuyệt đối không có cách nào cứu vớt được.

“Mã Trạch, lại đều động bốn ánh vệ đến đây, hai người để bảo vệ cho con gái của tôi, hai người để bảo vệ vợ tôi, chuyện như vậy sau này tuyệt đối không cho phép xảy ra.”

“Vâng.”

Lúc này mí mắt của Hữu Hữu run run, chậm rãi tỉnh lại.

“Ba... ba?”

Sở Vĩnh Du há to miệng nhưng mà lại không biết nên nói cái gì.

Ngược lại là Hữu Hữu nhìn quanh bốn phía, mở miệng nói.

“Ba ơi, lúc nãy con mơ một giấc mơ rất kỳ quái, đó chính là cái mà gọi là ác mộng mẹ đã nói với con đấy ạ, con thấy con bị dây thừng cột treo ở trên cao, cổ tay đau nhức dữ lắm.”

Nói xong, Hữu Hữu còn theo thói quen mà muốn sờ vào cổ tay của mình, nhưng mà ở nơi đó rõ ràng một khắc trước vẫn còn tồn tại máu bầm, giờ phút này đã hoàn toàn biến mất rồi.

“Ba ơi, ba muốn dẫn Hữu Hữu đi chơi ạ?”

Thiếu chút nữa Sở Vĩnh Du đã rơi nước mắt, Bạch Ông thật sự không lừa gạt anh. Ngày hôm đó uống rượu xong, bởi vì trên người của vợ có vết sẹo vẫn luôn canh cánh trong lòng cho nên Sở Vĩnh Du liền thăm dò hỏi một câu có loại thần dược đó hay là không?

Thế mà Bạch Ông thật sự mang ra, nói là thuốc mỡ này của ông ta sau khi thoa xong một tiếng đồng hồ sau là có thể thấy hiệu quả, chắc chắn là thần dược.

Không ngờ là ngay lập tức bôi lên, ở trong sơn trang Địch Long lúc nãy vừa vặn trôi qua một tiếng đồng hồ, cổ tay của Hữu Hữu đã hoàn toàn khôi phục lại.

“Chúng ta về nhà, Hữu Hữu, xem xem ba mua cho con món gì ngon nè?”

Nói xong, Sở Vĩnh Du cầm lấy cái túi ở bên cạnh, ở bên trong chứa một túi lớn đồ ăn, có rất nhiều loại.

“Oa! Con cảm ơn ba, hì hì, chúng ta phải thừa dịp mẹ không có ở đây mà lén lút ăn thôi.”

Sở Vĩnh Du gật đầu liên tục, không tiếp tục nói cái gì nữa, mà là nuốt hết tất cả những lời hứa hẹn ở trong lòng.

Hữu Hữu, con cứ coi như đây là một ác mộng đi.

Thời gian trôi qua, trong một căn nhà ở tiểu khu Đông Thành, Đồng Ý Yên không đến công ty mà là bị Đồng Thế Tân và Tư Phu ngăn cản lại, đang nói cái gì đó.

Nghe xong, sắc mặt của Đồng Ý Yên khó coi, trực tiếp nói.

“Tha thứ cho bọn họ? Không có khả năng đâu! Ba, mẹ, các người trực tiếp nói rõ với Sở Vĩnh Du đi.”

Đúng lúc này cửa nhà mở ra, Sở Vĩnh Du dẫn theo Hữu Hữu xuất hiện, đồng thời cười hỏi.

“Muốn nói gì với anh?”