Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 155: Tới bao nhiêu giết bấy nhiêu



“Bị dọa đến ngốc luôn rồi à? Bắt đầu nói vớ vẩn rồi à?”

Tư An ngơ ra, ngay sau đó lớn tiếng bật cười, cảm thấy chắc Sở Vĩnh Du thật sự đã bị chuyện này dọa sợ rồi.

Bất kể bạn đánh nhau giỏi đến nhường nào, đối diện với mười tên xấu xa cầm vũ khí, cả ngày chỉ đánh đánh giết giết để kiếm sống, e là đều sẽ sợ hãi, đây cũng là chuyện thường tình.

Ầm!

Đột nhiên có một tiếng ồn vang lên, cách Tư An không xa, đột nhiên có một bóng người xuất hiện, dường như là nhảy từ bên trên xuống.

“Mẹ nó!”

Tư An sợ hãi, đứng bật dậy.

“Mày… mẹ nó mày là ai?”

Người trung niên vừa xuất hiện không đáp, chỉ nhìn Sở Vĩnh Du, sắc mặt vô cảm, ánh mắt còn có vẻ khinh miệt.

“Thằng khốn kia, cậu Tư hỏi mày đó, điếc rồi à?”

Một tên thanh niên hét lên, cầm cây gậy đánh về phía người trung niên.

Người đằng sau giơ chân phải lên, vùng bụng của thanh niên bị đạp trúng, cả người bay lên đập thẳng vào tường của nhà kho, một tiếng động lớn vang lên, dọa tất cả mọi người một phen.

Nhìn qua đó một lần nữa, cổ của thanh niên kia đã lệch đi, chết tươi ở đó rồi.

Một màn đột ngột này khiến mọi người sợ hãi ngơ ra, giết người quả đoán như vậy, nhất là sức lực còn lớn đén vậy, e là đám người xấu xa của xã hội suốt ngày kêu đánh kêu giết này còn phải sợ hãi.

Ầm ầm ầm!

Lúc này, từng âm thanh một vang lên, Tư An phát điên, ngẩng đầu lên nhìn, trên đỉnh của nhà kho không biết đã xuất hiện nhiều người như vậy từ lúc nào, bây giờ đều đang nhảy xuống dưới.

Khoảng cách cao như vậy, sau khi đám người này nhảy xuống cũng không cần gập đầu gối, cứ nhảy thẳng xuống như vậy, ánh mắt bọn họ đều tập trung về phía Sở Vĩnh Du.

Người trung niên nhảy xuống đầu tiên lúc này cũng đã lên tiếng.

“Sở Vĩnh Du, có thể khiến Yêu Tà phái ra mười năm sát thủ năm sao và cả bốn mươi sát thủ bốn sao trong một lần, cho dù có chết, cậu cũng có thể tự hào rồi.”

Chân mày Sở Vĩnh Du thả lỏng, hóa ra là tổ chức Yêu Tà, anh còn tưởng rằng thế lực không biết tên nào nữa chứ.

“Võ giả thất phẩm, chỉ vậy mà mấy người có đủ tự tin lập bẫy giết tôi sao? Mấy người, xứng sao?”

Xoẹt!

Chín người cùng bước ra đứng bên cạnh người trung niên, sau đó đồng thanh.

“Là mười võ giả thất phẩm, Sở Vĩnh Du, theo suy đoán của tổ chức, anh chắc đã ở trên đỉnh cao của võ giả thất phẩm, đội hình như vậy, từ khi thành lập đến nay Yêu Tà chưa từng dùng nó để đối phó với một người.”

Tại sao không dùng súng? Vô nghĩ, hành động của võ giả thất phẩm đã rất nhanh rồi, trừ phi đó là hỏa lực mạnh tạo thành một lưới bao vây, nếu không rất khó có thể khiến võ giả thất phẩm bị thương.

Đây là nước R, vũ khí hạng nặng sao có thể dễ dàng kiếm được, vẫn là cước quyền nhanh, vững vàng, tiết kiệm.

Lúc này Tư An và mười tên xấu xa kia co rúm lại một chỗ, sợ đến mức run rẩy cả người.

Hoàn toàn không dám tưởng tưởng, tại sao đột nhiên lại xuất hiện mấy chục người như vậy, hơn nữa cú tấn công ban nãy, đám này hoàn toàn không phải là người, đều là bạo long hình người.

Tư An không ngừng cầu nguyện, mấy người muốn gây phiền phức cho Sở Vĩnh Du thì được, nhưng tuyệt đối đừng dời sự chú ý lên người tôi.

“Lên!”

Người trung niên dứt lời, trận chiến bắt đầu, đám người này rõ ràng đã từng tập luyện qua, từ đội hình xông tới là có thể nhìn ra rõ ràng.

Mà Sở Vĩnh Du lại đột nhiên cười, anh bước ra, khí thế hừng hừng, sát khí tỏa ra mạnh mẽ.

“Yêu Tà mấy người, dám chiến với tôi?”

Sở Vĩnh Du của giờ phút này như đã trở lại chiến trường Bắc Vực, loại bá khí đó, sự cuồng ngạo đó, phút chốc đã lan tỏa ra, khiến mấy chục tên Yêu Tà đang xông tới đều nghẹt thở, cảm nhận được một luồng sát khí mỏng manh vô hình, động tác của bọn họ đều chậm lại.

Dường như giờ phút này, bọn họ đang chiến đấu với thần chứ không phải người.

Phụt!

Một tên sát thủ bốn sao không kiên trì nổi, ngã thẳng xuống đất, nôn ra dịch trắng, giống như đã tắt thở.

“Cứu… cứu tôi.”

Là một sát thủ bốn sao của Yêu Tà, không biết đã giết qua bao nhiêu người, nhưng giờ này phút này, anh ta lại cảm thấy sợ hãi, sự sợ hãi đến cùng cực, dường như đây không phải là nhà kho mà là địa ngục, chỉ có sự tuyệt vọng và sợ hãi.

Những tên sát thủ năm sao là võ giả thất phẩm trước đó vẫn còn điên cuồng trước đó, lúc này đều lần lượt nửa quỳ xuống đất, khổ sở chống đỡ.

Nhất là người trung niên kia, ánh mắt đã không còn sự cương quyết trước đó nữa mà lại là sự sợ hãi khôn cùng.

Năm mươi người bọn họ, năm mươi cao thủ Yêu Tà đều đã đánh giá Sở Vĩnh Du quá thấp, chưa có tư cách để Sở Vĩnh Du ra tay mà đã lần lượt ngã xuống đất.

Trước khi chết, trong đầu người trung niên còn có một suy nghĩ cuối cùng.

Đó chính là, nếu Yêu Tà diệt vong, chắc chắn là vì đã chọc phải người đàn ông này.

Chỉ vài phút ngắn ngủi, trong nhà kho đã tràn ngập những thi thể đã nôn dịch trắng.

Sở Vĩnh Du thu lại mọi thứ, quay người rời khỏi nhà kho.

Yêu Tà, tới bao nhiêu, anh giết bấy nhiêu, không sợ chết thì cứ tiếp tục phái người tới.

Còn về đám người Tư An lúc này đều đã ôm đầu quỳ dưới đất, toàn bộ đã bị dọa sợ tè ra quần, sắc mặt trắng bệch.

Đây là sát khí và khí thế của Sở Vĩnh Du còn chưa nhắm vào bọn họ, chỉ mới cảm giác được chút sóng gió thôi mà đã thành như vậy rồi.

Nhất là nhìn thấy một đống thi thể trong nhà kho, giống hệt như địa ngục vậy.

“Tôi sai rồi, tôi sai rồi…”

Tư An không ngừng lẩm bẩm, căn bản không hề biết Sở Vĩnh Du đã đi rồi, từ nay về sau, có đánh chết anh ta cũng không dám gây phiền phức với Sở Vĩnh Du nữa.

Mười mấy phút sau, đám người Tư An đang từ từ thả lỏng, nhưng lúc hai chân mềm nhũn không thể nào đứng lên, cửa nhà kho lại mở ra một lần nữa, một người bước vào.

Nhìn thấy thi thể đầy đất, sắc mặt người bước vào thay đổi, trong ánh mắt là vẻ không thể tin nổi.

“Sao… sao có thể!”

Bốn mươi sát thủ bốn sao, mười sát thủ năm sao, không ngờ đã bị tiêu diệt hết, hơn nữa cũng mới chỉ có vài phút, ở bên ngoài nhìn thấy Sở Vĩnh Du mở cửa xe rời đi, anh ta còn tưởng rằng mình đã nhìn nhầm.

“Không sai, thứ anh nhìn thấy chính là sự thật.”

Một giọng nói đột nhiên vang lên, người đàn ông vừa xuất hiện biến sắc, muốn làm chút gì đó, nhưng lại ngất đi.

Một tiếng sau, một chiếc xe màu xanh lái vào bãi vật lưu, đằng sau còn có một chiếc xe tải đi theo.

Đến nhà kho, Tường Vi sáng nay vừa xuất hiện bước xuống, sắc mặt có chút phức tạp.

“Mở cửa!”

Lên tiếng ra lệnh, lập tức có người mở cửa nhà kho ra, sau đó nhìn thấy cảnh phía trong, tất cả nhân viên công tác đội đặc điều tra sự cố đặc biệt đều sợ hãi đến ngây ra.

Đám người Tư An co ro trong một góc có thể làm ngơ, nhưng thi thể nằm rải rác trong nhà kho lại khiến mọi người sửng sốt.

Đúng lúc này, người ngồi trên chiếc ghế trước đó của Tư An chính là Sở Vĩnh Du, đằng trước Sở Vĩnh Du còn có một người đàn ông đang quỳ sấp, không rõ sống chết.

Lúc này, Sở Vĩnh Du chậm rãi đứng dậy, vừa đi ra ngoài vừa nói.

“Vất vả cho mọi người rồi.”