Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 188: Tôi mặc cho anh xem



Sát khí mênh mông mãnh liệt xông ra, lập tức khiến đám người nhà họ Ngụy như rơi vào địa ngục, bốn phía là núi thây biển máu, tinh thần của bọn họ gần như suy sụp.

Kẻ tu luyện đến võ giả cấp tám có thể luyện ra cương khí hộ thể, ý chí đã là vô cùng kiên cường.

Cho nên bốn người kèm hai bên ông cụ Vân không bị ngã xuống, nhưng chống đỡ được cũng không dễ dàng.

Đến khi bọn họ hồi thần, Vân lão đang bị bốn mũi đao nhọn chống lại đã được Mã Trạch cứu trở về.

"Một trăm hai mươi sáu người của nhà họ Vân, mối căm thù sâu sắc như vậy, ông cũng nên trút được rồi."

Sở Vĩnh Du nói xong bèn xoay người rời đi.

Vân lão oán hận ngập trời, tuy rằng bị tra tấn không ra hình người, lúc này tinh thần cũng yếu ớt đến mức không thể tưởng tượng được, nhưng khi nhìn thấy ông cụ Ngụy, kẻ ác ma giết hại người nhà họ Vân bốn năm trước vẫn còn sống thì Vân lão hoàn toàn bị hận thù che mờ mắt.

Cho dù sát khí có nồng đậm thế nào thì cũng không thể giết chết võ giả cấp tám được, nhưng làm cho bọn họ tạm thời mất đi năng lực hành động thì không có vấn đề gì, dù ông cụ Ngụy này là cao thủ cấp chín nhưng muốn cử động cũng cần ít nhất một phút đồng hồ.

Mà lúc này, Vân lão là võ giả bảy phẩm có thể làm được rất nhiều chuyện.

Đi ra ngoài, điện thoại của Mã Trạch lại nhận được một tin nhắn, sau khi mở ra, anh ta đưa cho Vân Thủy Dật xem.

"Hơn bốn mươi người nhà họ Ngụy tham dự giết hại nhà họ Vân năm đó đã bị diệt toàn bộ."

Con ngươi Vân Thủy Dật rung động, cô ta không thể tưởng tượng được Sở Vĩnh Du đã làm những chuyện này bằng cách nào, chắc chắn trong số những người này có người ra nước ngoài công tác hoặc nghỉ phép, nhưng chỉ trong thời gian ngắn như vậy, còn cả những người đang nằm trong trang viên này nữa, tất cả đều đã chết.

"Ông nội, đã chết, tất cả những người năm đó đều đã chết."

Lúc này, Vân lão trở về, đôi tay tràn đầy máu tươi, sau khi nghe như thế thì nở nụ cười, người ngả về phía sau.

"Không sao cả, cơ thể bị tra tấn hàng năm, tinh thần dao động mạnh nên ngất đi thôi."

Mã Trạch khiêng Vân lão lên, câu nói của anh ta làm cho Vân Thủy Dật thả lỏng xuống.

Lúc này có rất nhiều bảo vệ tụ tập ở trong vườn nhà họ Ngụy, sau khi tận mắt chứng kiến cảnh này, tất cả đều bỏ chạy, bọn họ biết số còn lại của thế hệ trẻ nhà họ Ngụy nhất định sẽ bị những gia tộc khác ăn không còn một mảnh, đương nhiên bọn họ cũng phải tự đi tìm nhà chủ khác.

Bên ngoài trang viên, Trần Hạo Hiên cầm kính viễn vọng nhìn vào, khi nhìn thấy Sở Vĩnh Du đi ra ngoài thì lập tức gọi điện thoại cho ông nội.

"Ông nội! Có thể bắt đầu hành động rồi."

Vẻ kích động khó nén bao trùm khuôn mặt Trần Hạo Hiên, sau bước đầu tính toán, lần mua bán nhà họ Tân chuyển cho chị Trần này đủ cho nhà họ Trần bay lên vài cấp bậc chỉ trong mấy tháng, đây là điều anh ta có mơ cũng không dám mơ đến.

Chung quy quyết định vẫn là đúng, kiên trì đi theo Sở Vĩnh Du tuyệt đối sẽ không sai lầm.

Sau khi đón Đồng Hiểu Tiêm ở tỉnh thành, Tân Tằng lái xe Bentley đi theo sau chiếc xe BMWs X6 của Vân Thủy Dật.

"Anh rể, xử lý xong rồi à? Ngụy Manh Manh kia đâu?"

"Tôi sai người đưa đến núi lớn rồi, tôi tin cô ta có thể tìm được tín ngưỡng của cuộc đời mình ở đó."

Gật đầu đáp lại, Đồng Hiểu Tiêm đưa cho Sở Vĩnh Du một gói to.

"Đây là của một cửa hàng sườn xám nổi danh trên tỉnh, Tân Tằng đưa tôi đi mua, tôi nói tôi và chị mặc cùng size, vừa lúc có bộ thích hợp, bèn mua hai bộ, nếu anh cũng đến tỉnh thì không bằng để anh lấy làm quà cho chị, thế nào?"

Nghe nói như vậy, Sở Vĩnh Du hơi giật mình, quả thật là như thế, anh thật sự rất kém về phương diện liên quan đến phụ nữ.

"Cảm ơn cô, Hiểu Tiêm."

Đồng Hiểu Tiêm khoát tay nhìn ra ngoài cửa sổ, có một anh rể thần bí như vậy, rốt cuộc cô ta cũng không oán giận xuất thân của mình nữa.

"Đúng rồi anh rể, anh cảm thấy Tân Tằng thế nào?"

Tân Tằng đang lái xe ở phía trước lập tức bắt đầu khẩn trương, anh ta nắm chặt tay lái theo bản năng, có thể nói câu trả lời của Sở Vĩnh Du tuyệt đối liên quan đến tất cả những việc xảy ra tiếp theo ở sau này, nếu không được có lẽ Đồng Hiểu Tiêm sẽ không để ý đến anh ta nữa.

Hành động nhằm thâu tóm nhà họ Ngụy lần này, vốn Tân Tằng phải ở lại hỗ trợ nhưng kết quả ông nội đánh cược một lần, nói theo đuổi Đồng Hiểu Tiêm chắc chắn quan trọng hơn những chuyện khác cả vạn lần.

"Tạm thời thì thấy có thể, ít nhất là tình cảm với cô là thật."

Sở Vĩnh Du nói xong, Đồng Hiểu Tiêm lập tức cười ha ha.

"Vậy được rồi, tôi cũng vừa mới có chút ấn tượng tốt với anh ta, tạm thời tiếp xúc thêm vậy."

Tần Tằng nhẹ nhàng thở ra, cười nói:

"Cảm ơn anh Sở."

Đến thành phố Ninh đã là buổi chiều năm giờ, BMWs X6 dừng ngay bãi đậu xe trước cửa chi nhánh ngân hàng Hoa Thị ở thành phố Ninh.

Sở Vĩnh Du xuống xe, Vân Thủy Dật ở bên kia cũng xuống.

"Anh Sở, tôi gửi đồ ở đây, anh chờ một lát tôi đi lấy."

Gật đầu đồng ý, Sở Vĩnh Du cũng khá khâm phục Vân Thủy Dật, Long Mễ quý báu, thay vì tìm chỗ giấu thì chẳng bằng gửi vào ngân hàng Hoa Thị lại càng an toàn hơn.

Chỉ có thể nói Vân Thủy Dật chắc chắn là khách VIP của ngân hàng Hoa Thị, nếu không thì không có khả năng ngân hàng lại cho gửi đồ vật.

Khoảng hơn mười phút, Vân Thủy Dật ôm một cái rương nhỏ màu bạc đi ra, giao cho Sở Vĩnh Du.

"Anh Sở, cảm ơn anh."

"Không cần cảm ơn, theo nhu cầu mà thôi."

Nói xong, Sở Vĩnh Du xoay người đi lên xe Bentley, anh hơi vội vàng mở hộp ra, Long Mễ tràn đầy bên trong rung động thần kinh của anh.

Cái này, cuối cùng công pháp của mình cũng có thể đột phá gông cùm để tiến về phía trước.

Anh không quên lời sư phụ từng nói, khi đạt tới một cảnh giới nhất định mới có thể gặp lại sư phụ, anh đã mong chờ ngày này rất lâu.

Sau khi ba mẹ mất, ngoài vợ và con ra thì sư phụ chính là người quan trọng nhất của anh.

Về đến nhà, Tân Tằng lập tức kéo Đồng Hiểu Tiêm rời đi, thế giới của người trẻ tuổi, đương nhiên Sở Vĩnh Du sẽ không can thiệp.

Vào cửa, trong nhà không có ai, có lẽ là mẹ vợ dẫn Hữu Hữu ra ngoài chơi rồi.

Vừa cất hộp đi thì nhận được điện thoại của Mã Trạch gọi tới,

"Thưa ngài, đã tìm được chỗ rồi, là Tường Vi sắp xếp, là một ngôi nhà an toàn của đội điều tra sự cố đặc biệt, sẽ không có gì quấy nhiễu cả."

"Ừ, biết rồi."

Theo Sở Vĩnh Du tính toán, muốn hấp thu nhiều Long Mễ như vậy thì cần ít nhất ba ngày ba đêm, hơn nữa còn không đừng ngừng nghỉ, cũng không thể bị quấy nhiễu, nếu không sẽ thất bại trong gang tấc, đương nhiên trong nhà là không có khả năng, phải tìm một nơi ổn thỏa hơn.

Mới vừa kết thúc cuộc gọi thì cửa nhà bị đẩy ra, là Đồng Ý Yên đi vào.

"A? Anh đã về rồi?"

Sở Vĩnh Du gật đầu, chợt nhớ tới gì đó, anh vội vàng lấy gói to ra.

"Bà xã, đường xá vội vàng, anh cũng không biết nên mua cái gì, bèn mua một bộ quần áo cho em."

A? Có quà? Trong mắt Đồng Ý Yên hiện lên vẻ vui mừng, cô vội vàng mở túi ra.

"Sườn xám? Thật đẹp, chắc mất không ít tiền."

"Bà xã thích là được rồi."

Trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng, Đồng Ý Yên đi lên tầng, đi đến cầu thang, cô đột nhiên ngoắc ngón tay với Sở Vĩnh Du, dịu dàng nói.

"Anh... Anh đi lên, tôi mặc cho anh xem."