Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 192: Kẻ thù mạnh xuất hiện



Cùng với tiếng nói của người đàn ông rơi xuống, anh ra cười một cách điên cuồng.

Sở Vĩnh Du đột nhiên đấm một phát lên người anh ta, cả người đập vào tường, sau đó nôn ra máu.

Điều khiến người khác kinh ngạc là, trong máu lại có một nửa dịch thể màu đen không biết tên.

“Cái này....sao có thể chứ!”

Người đàn ông vô cùng kinh ngạc, thuốc độc trong răng anh ta là tổ chức nghiên cứu sản xuất, từ lúc cắn nát đến lúc tiến vào vơ thể, ba phút là có thể lấy mạng, nhưng một nắm đấm của Sở Vĩnh Du lại có thể ép chất độc ra ngoài cơ thể, anh ta sao có thể không sợ hãi được chứ.

“Anh gấp gáp muốn chết như vậy sao, nhất định là biết cái gì, mặc dù không thể giải quyết trong chốc lát, nhưng đủ để tôi tìm hiểu ngọn nguồn.”

Sở Vĩnh Du nói, ánh mắt người kia trở nên lạnh lùng, ho hai tiếng sau đó mới lên tiếng nói.

“Sở Vĩnh Du! Anh muốn lấy được tin tức từ trong miệng của tôi, chắc chắn không thể, chúng tôi đều được trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, bất kỳ cực hình nào cũng có thể chịu đựng được, anh đừng có nằm mơ nữa. Anh cho là chỉ có một mình tôi là người đóng vai đúng không? Giống như trước đây tôi đã nói, đây chẳng qua mới là sự bắt đầu mà thôi.”

Chỉ thấy Sở Vĩnh Du bước lên một bước, sát khí hội tụ lại, đột nhiên có hai đường xông thẳng vào trong đầu của người kia.

“A!”

Một tiếng hét thảm thiết vang lên, khiến Ngu Thư Di sợ hãi.

“Nói ra hết những chuyện liên quan đến tổ chức Yêu Tà kia!”

“Tôi…tôi nói, tôi chỉ biết người liên lạc của bọn họ, là Lang Côn ở Lưu Thị bên cạnh, những chuyện khác tôi đều không biết, cầu….cầu xin anh hãy giết tôi đi.”

Lại có hai đạo sát khí xâm nhập vào, người kia từ từ ngục trên mặt đất, hai mắt dần dần trở nên trắng dã, vẻ mặt vô cùng đáng sợ.

Bốn đạo sát khí xâm nhập vào, cho dù là cửu phẩm võ giả cũng không thể chịu đựng được, chứ đừng nói đến loại người này.

“Đem ném đi.”

“Vâng.”

Mã Trạch không biết từ lúc nào đã xuất hiện trong căn phòng, câu trả lời lại khiến Ngu Thư Di sợ hãi, không phát ra tiếng, cô ta thậm chí còn không phát hiện ra Mã Trạch đã đến.

Căn phòng lại trở nên yên tĩnh, Sở Vĩnh Du nhìn Lam Mị đang hôn mê, trong lòng cảm thấy vô cùng áy náy, suýt nữa, suýt nữa thật sự đã phạm phải sai lầm lớn rồi.

Tổ chức Yêu Tà ngay cả người biết súc cốt thuật cũng có.

Luyện tập súc cốt thuật không chỉ cần thiên phú, hơn hết còn cần có thể chịu đựng được sự đau đớn vô tận, đó không phải là chuyện một sớm một chiều có thể luyện thành.

Một khi luyện thành thuật cơ rút xương thì có thể thay đổi chiều cao, bề ngang của mình, vì vậy người này mới có thể giống Sở Vĩnh Du như vậy, cộng thêm tư liệu căn bản khổng lồ của tổ chức Yêu Tà, đừng nói là Ngu Thư Di và Lam Mị, cho dù là vợ của anh Đồng Ý Yên cũng khó có thể nhìn ra.

“Vĩnh Du, tôi chỉ muốn hỏi một câu, chuyện tương tự như này còn xảy ra sao? Nếu như còn xảy ra, vậy tôi và Lam Mị định rời khỏi thành phố Ninh, đi đến thành phố khác để sinh sống, chúng ta có tình, nhưng tôi còn tiếc mạng sống của mình hơn.”

Ngu Thư Di không dám nhìn Sở Vĩnh Du, chẫm rãi nói ra một câu như vậy.

“Thư Di, tôi không dám đảm bảo không có chút sơ hở nào, nhưng từ ngày hôm nay, tôi sẽ phái người âm thầm bảo vệ hai người.”

Nói đến đây, Lam Mị dần dần tỉnh lại, liếc nhìn Ngu Thư Di, lại nhìn Sở Vĩnh Du, đầu dường như có chút hỗn loạn, từ vẻ mặt có thể nhìn ra.

“Lam Mị, xin lỗi, tôi thành thật xin lỗi cô, sau này cô và Thư Di có yêu cầu gì, trong phạm vi mà Sở Vĩnh Du tôi có thể làm được đều sẽ thỏa mãn.”

Sở Vĩnh Du nói xong, thở dài, quay người rời khỏi phòng, những lời còn lại, một người đàn ông như anh không tiện giải thích, cũng không có cách nào để giải thích, chỉ có thể thông qua Ngu Thư Di để nói rõ, còn có thể tốt hơn một chút.

Trong phòng im lặng một lúc lâu, Ngu Thư Di mới rủ rỉ nói.

Sau khi cô nói xong, có thể nhìn thấy rõ ràng, một giọt nước mắt từ khóe mắt Lam Mị rơi xuống.

Mặc dù cái gì cái gì cũng chưa xảy ra, thậm chí còn chưa hôn, nhưng, đối với một người con gái mà nói đã là một chuyện vô cùng đau khổ rồi.

Thấy vậy, Ngu Thư Di cười tự giễu.

“Lam Mị, cậu có biết không? Lúc tớ nhìn thấy Sở Vĩnh Du một lần nữa, thật sự cảm nhận được sự thay đổi của anh ta, nói thật, người đàn ông như vậy, đối với phụ nữ mà nói đều là đòi mạng, nhưng Sở Vĩnh Du có một điều đáng quý nhất chính là sự chung thủy của anh ta, anh ta có thể hứa cả đời này chỉ cần Đồng Ý Yên không phụ anh ta, Sở Vĩnh Du như vậy sẽ không đem tình cảm của mình, cho dù là một chút cho người phụ nữ khác.”

Nói đến đây, Ngu Thư Di ôm lấy Lam Mị, người kia đã khóc huhu, khóc đến mức tan nát cõi lòng như vậy.

Mà Ngu Thư Di, hai mắt cũng đỏ hoe, Lam Mị khó chịu, lúc ở quán bar Thanh Phong, Sở Vĩnh Du giả đã nói lời tạm biệt với cô ta, không phải là không mang lại cho cô ta một nỗi đau tương tự.

Trên đường trở về tiểu khu Đông Thành, Sở Vĩnh Du vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc sắp đến nơi, mới nói với Lục Côn.

“Bảo người bạn kia của cậu giúp tôi nghe ngóng một chút, một người tên Lưu Côn ở Lưu Thị.”

Theo như Sở Vĩnh Du thấy, thực ra cũng không ôm quá nhiều kỳ vọng, nói không chừng, Lưu Côn này cũng giống như Trần Việt, chỉ là một người trung gian gửi và nhận tin tức bình thường.

Dù sao nếu như tổ chức Yêu Tà có thể bị tìm thấy một cách dễ dàng, vậy mạng lưới quan hệ của anh mấy năm nay không phải đều là vật trưng bày sao.

Nghe thấy câu nói này, biểu cảm của Lục Côn lại trở nên kỳ quái.

“Anh Sở, nếu….nếu như không ngoài dự đoán, người….người bạn kia của em tên là Lang Côn.”

Khẽ gật đầu, Sở Vĩnh Du không nói gì nữa, dù sao ngày mai cũng phải đi đến Lưu Thị một chuyến để mua Long Mễ, thuận tiện giải quyết một thể.

Két!

Xe đột nhiên phanh gấp, đầu Lục Côn đập vào ghế trước, cả người tức giận đến mức không thể hình dung được, mẹ nó, anh Sở đang ngồi trên xe, trở về nhất định phải băm vằm tên tài xế này của mình.

“Cậu, mẹ nó….”

“Ông chủ, phía trước đột nhiên xuất hiện một người, ngài xem, anh ta không hề động đậy.”

Lục Côn vội vang đi xem, quả thật phía trước có một người đang đứng, đèn xe chiếu xuống, mặc một chiếc áo gió màu đen, đội một cái mũ tròn, tạo hình vô cùng phong trần.

Vào thời điểm này, cộng thêm tiểu khu Đông Thành vốn dĩ ở ngoại thành, vì vậy trên đường ngay cả một cái xe cũng không thấy, chứ đừng nói là người.

“Các cậu trở về đi, anh ta đến để tìm tôi.”

Lúc Lục Côn định xuống xe, Sở Vĩnh Du nói, sau đó mở cửa xe ra.

Sững sờ một lúc, Lục Côn vội vàng đập vào ghế lái đằng trước.

“Mau đi đi, dừng xe ở góc cua phía trước.”

Dám tìm đến Sở Vĩnh Du để gây phiền phức một cách trắng trợn, táo bạo như vậy, xem ra cũng không phải người lương thiện gì, anh ta không thể bỏ qua trận đấu tuyệt vời này, đứng xa một chút có lẽ không vấn đề gì.

Sở Vĩnh Du xuống xe, đi mấy bước rồi dừng lại, ở giữa người đàn ông phong trần kia, là một ngọn đền thỉnh thoảng lại nhấp nháy hai cái.

“Có thể mời một nhân vật như anh, đúng là hiếm thấy.”

Nhìn người đàn ông phong trần, Sở Vĩnh Du thật sự có chút bất ngờ.

“Ồ? Chỉ một ánh mắt có thể nhìn ra sự bất phàm của tôi? Vậy chứng minh trực giác của tôi cũng đúng.”

Người đàn ông phong trần nói, từ từ bỏ mũ xuống, thứ xuất hiện đầu tiên là một cái đầu trọc, sau đó là khuôn mặt bình thường, một mắt không biết là bị mù hay là nguyên nhân khác, tóm lại đang đeo một cái bịt mắt đen.

Tiện tay ném một cái, chiếc mũ rơi vào ngọn đèn đường một cách chính xác, người đàn ông phong trần lại nói.

“Sở Vĩnh Du, đặc chủng của tổ chức điều tra án cấp SSS. Lúc đầu bảo tôi qua đây giết một người, tôi còn cho là không biết trọng dụng người tài, không ngờ, haha, anh cũng là cửu phẩm võ giả, còn là một trong những võ giả đặc biệt.

“Cái này, có chút thú vị rồi.”