Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 198: Giá trên trời



Có thể thấy rất nhiều người đều chấn động, mắt lộ ra tia sáng nóng rực trước đây chưa từng có, rõ ràng đều đang chờ đợi sự xuất hiện của Long Mễ.

Trong số đó đương nhiên cũng bao gồm ông lão âm trầm trước đó tranh giá tin tức Thần Cổ với Sở Vĩnh Du.

“Long Mễ? Thứ gì?”

“Chưa từng nghe nói, lại còn là vật chủ chốt, rốt cuộc là thứ gì chứ?”

“Có ai biết không? Phải giới thiệu một chút đi chứ, mơ hồ ai mà mua chứ.”

Đương nhiên cũng có nhiều người không hề biết tới Long Mễ, giống như Vân Thủy Dật tìm người giúp đỡ, người biết Long Mễ đương nhiên là biết, người không biết vĩnh viễn cũng sẽ không biết.

“Tiểu Tề, giới thiệu chút đi.”

Có người mở miệng kêu gọi, người chủ trì Tiểu Tề cười nói.

“Thật ngại quá chư vị, vật đấu giá chủ chốt Long Mễ, không thể giới thiệu, cũng không cách nào giới thiệu, nói thật với mọi người, trong tay tôi cũng không có bất kỳ tin tức gì, cho nên tôi không biết Long Mễ cụ thể là để làm gì.”

Theo lời cô ta nói ra, một ông lão chậm rãi lên đài, một tay cầm đồ đựng hình chiếc ly thủy tinh trong suốt, bên trong, Long Mễ màu ánh kim xuất hiện, khoảng trăm hạt.

Khí thế ông lão bành trướng, thoáng chốc khiến đám người có tâm tư thu lại tất cả ý niệm không dám hành động.

Vì phàm là có tư cách đều cảm nhận được ông lão này lại là một vị võ giả bát phẩm.

Dù không đạt tới đỉnh cấp bát phẩm để có thể thu được danh xưng tông sư, nhưng chỉ võ giả bát phẩm thôi đã đủ khiến nhiều người cố kỵ rồi.

“Đây chính là Long Mễ, trường đấu giá đã kiểm nghiệm, là Long Mễ thật, tuyệt đối không giả, trước khi đấu giá, Tiểu Tề phải nói trước một chút yêu cầu đấu giá của cố chủ. Đó chính là, trong gia tộc hoặc thế lực có võ giả cửu cấp, còn phải là chiến lực đỉnh cấp trong số võ giả cửu cấp mới có tư cách ra giá, nếu không, xin đừng giơ tay, một khi đấu giá thành công phát hiện không có chiến lực đỉnh cấp trong võ giả cửu cấp, vậy phải bồi thường gấp mười giá đấu giá, hơn nữa không thể có được Long Mễ.”

Cái gì!

Lời này vừa nói ra, tất cả đại nhân vật nghe tin mà tới muốn mua Long Mễ đều sững sốt.

Dù là cô Phùng cũng khẽ há hốc miệng, người trung niên bên cạnh thở dài một tiếng.

“Cô chủ, tôi sớm đã nói rồi, một trăm hạt Long Mễ, số lượng chưa từng nghe nói này là không thể chỉ dựa vào tiền bạc hoặc những thứ khác là có thể mua được.

Ánh mắt cô Phùng xao động, đứng bật dậy nói.

“Điều này không công bằng! Võ giả cửu cấp, còn cần là chiến lực đỉnh cấp, nhìn khắp đại địa nước R, nào có thế lực hay gia tộc nào có, đây căn bản chính là vô lý, cố ý gây khó dễ.”

Tiểu Tề khách sáo nói.

“Thưa cô, đây là yêu cầu của cố chủ, trường đấu giá chúng tôi chỉ làm theo, dù không ai ra giá, cố chủ cũng không có ý kiến gì, nhưng điều kiện là không thể thay đổi.”

Lời Tiểu Tề vừa nói ra, ông lão âm trầm đó mở miệng.

“Cô nhóc, đừng lấy hiểu biết của mình để bao quát toàn bộ đại địa nước R, ngồi xuống.”

Cô Phùng còn muốn nói gì đó, người trung niên kia vội kéo một cái, khẽ nói.

“Cô chủ, không thể làm việc lỗ mãng, Long Mễ cũng đã xuất hiện rồi, lại không ai tranh, tuyệt đối không thể nào là võ giả bát phẩm cầm bình có thể trấn trụ, còn có cao thủ, chúng ta chỉ có thể yên tĩnh quan sát động tĩnh trước, xem xem ai có thể mua được, dù sao thì cũng có tận một trăm hạt.

Nghe thấy lời này, cô Phùng lại dấy lên hi vọng.

“Chú Du, chú nói không sai, có một trăm hạt, chúng ta cần không nhiều, thật sự không nhiều.”

Lý Uy căn bản đã không nói nên lời rồi, vì gia tộc của cô Phùng không phải nhà họ Lý họ có thể so bì, nếu không hắn ta cũng không cần ân cần như vậy, nhưng chỉ là cô Phùng lúc này cũng bó tay chịu trói, hắn có thể thế nào.

Đại sảnh đấu giá dần khôi phục yên tĩnh, người chủ trì Tiểu Tề lại mở miệng.

“Vậy thì chính thức đấu giá vật đấu giá cuối cùng, một trăm hạt Long Mễ, không có mức giá thấp nhất, bước giá không hạn chế, người phù hợp điều kiện đều có thể ra giá, mời bắt đầu.”

“Ba mươi triệu.”

Ông lão âm trầm lười biếng giơ tay, mức giá nói ra khiến tất cả mọi người kinh ngạc, ba mươi triệu...Toàn bộ buổi đấu giá đều không có vật nào thấp hơn ba tỷ, lại ra giá ba mươi triệu, hơn nữa còn là vật đấu giá chủ chốt, thực sự khiến mọi người khó tin.

“Lão ra giá ba mươi triệu, cô gái, cô có thể gõ búa rồi, vì người phù hợp điều kiện, chỉ có mình lão, sẽ không còn ai ra giá, hiểu không?”

Ông lão nói, cực kỳ tự tin, võ giả cửu phẩm, còn phải là chiến lực đỉnh cấp, mặc dù cô Phùng quả thực hiểu biết không đủ, nhưng cũng được bảy tám phần, gia tộc hoặc thế lực có thể có những nhân vật này, tuyệt đối là có thể khinh thường sự tồn tại của đại địa.

“Sáu mươi triệu.”

Chính vào lúc Tiểu Tề cũng có chút luống cuống, lại một giọng nói ra giá vang lên.

Lập tức, ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung trên người Sở Vĩnh Du đang chậm rãi buông tay phải xuống.

Lúc này, không một ai không cảm thấy chấn động, yêu cầu đó là chiến lực đỉnh cấp trong võ giả cửu phẩm, thanh niên này rốt cuộc là thần thánh phương nào? Trong gia tộc hay thế lực lại thật sự có.

Cô Phùng cũng trợn to mắt, thật không nghĩ tới, thanh niên trước gặp mặt ở tiệm điêu khắc Lão Vương cách vách mà mình khinh thường, lại có thể tham dự ra giá trong hoàn cảnh này.

Người phản ứng khoa trương nhất chính là ông lão âm trầm kia, sắc mặt lúc này khó coi đến không cách nào để hình dung, nhìn chằm chằm vào Sở Vĩnh Du, chậm rãi mở miệng.

“Người trẻ tuổi, lão không quan tâm gia tộc hay thế lực của cậu có chiến lực mức nào, nhưng lão có thể đảm bảo, nếu cậu còn dám ra giá, ra khỏi trường đấu giá, cậu sẽ đi gặp diêm vương.”

Uy hiếp rõ ràng như vậy khiến tất cả mọi người đều sững sờ, tình huống này, họ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.

Trường đấu giá cũng sẽ không có ai ra mặt ngăn cản, chỉ cần không xảy ra chuyện đổ máu, những chuyện khác họ không quản.

“Chín mươi triệu.”

“Một trăm hai mươi triệu.”

Dựa vào lưng tựa, ông lão vừa dứt miệng, Sở Vĩnh Du lập tức nối một câu một trăm hai mươi triệu.

Vụt!

Ông lão đứng bật dậy, cặp mắt ác ý nhìn về phía Sở Vĩnh Du.

“Ha hả! Thật không biết người không biết sợ, Khô Mộc lão nhân ta muốn nhìn xem, cậu có thật sự dám đối chọi với lão đến cùng?”

“Ba nghìn tỷ!”

Lời vừa ra, ánh mắt chú Du bên cạnh cô Phùng lập tức giật giật, đồng thời cảm giác có chút miệng khô lưỡi đắng, rất rõ ràng, ông ta dường như từng nghe danh xưng Khô Mộc lão nhân.

“Sáu nghìn tỷ.”

Tuy nhiên, Sở Vĩnh Du lại vô cùng bình thản, sắc mặt cũng không chút thay đổi.

Khô Mộc lão nhân cắn răng nghiến lợi, lại nói ra một cái giá.

“Ba mươi nghìn tỷ.”

“Sáu mươi nghìn tỷ.”

Mức giá này đã cả kinh tất cả mọi người, nhưng bọt nước còn chưa bắn lên thì đã bị Sở Vĩnh Du bình thản ra cái giá đè chết trên sa mạc.

Sáu mươi nghìn tỷ là khái niệm gì? Ngay cả Tiểu Tề đã chủ trì rất nhiều buổi đấu giá cũng khẽ run rẩy.

Sáu mươi nghìn tỷ. Trời ạ, lại có một ngày tôi có thể chủ trì một vật đấu giá đạt tới sáu mươi nghìn tỷ.

Người tranh giành duy nhất Khô Mộc lão nhân bỗng nhìn thật sâu vào Sở Vĩnh Du, rồi xoay người phất tay áo rời đi, rõ ràng đã từ bỏ tranh đoạt.

Nhưng dù là người không biết Long Mễ là vật gì thì cũng rõ ràng một điểm.

Khô Mộc lão nhân dám lên tiếng uy hiếp trước mặt mọi người thì sao có thể cam lòng từ bỏ.