Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 266: Có người đón ngài



Lời nói của Lục Chấn vô cùng tùy tiện làm cho Hồng Đô Linh trực tiếp thay đổi sắc mặt, cô ta cũng đã gặp qua mấy chuyện như thế này, đều là ép buộc đi ăn cơm, nhưng mà chưa từng bị uy hiếp trước mặt như thế.

Mà anh Hoa ở một bên thì sắc mặt cũng trở nên không dễ nhìn, anh ta không dám nói cái gì hết, làm sao anh ta không biết sòng bạc cao cấp là do nhà họ Lục mở, anh ta cũng biết thực lực của nhà họ Lục ở hải môn.

“Đây là số điện thoại của tôi, nếu như có người làm khó cô thì có thể gọi điện thoại cho tôi, coi như trả lại ân tình cô ký trên ảnh cho tôi.”

Trong lúc Lục Chấn đang dương dương đắc ý, Sở Vĩnh Du đột nhiên lại bước tới, sau đó đưa cho Hồng Đô Linh một tờ giấy nhỏ.

Cảnh tượng đột ngột này làm cho mấy người bọn họ đều bất ngờ, theo như suy nghĩ của bọn họ, Sở Vĩnh Du ngoại trừ lớn lên đẹp trai một chút thì cũng quá mức bình thường, nhưng mà một người bình thường như thế này lại có hành động như vậy tương đương với việc đánh vào trong mặt của cậu chủ ngông cuồng như Lục Chấn.

Quả nhiên, Lục Chấn kịp phản ứng lại, cười lạnh nhìn về phía Sở Vĩnh Du.

“Con mẹ nó, mày là cái thứ chết tiệt gì vậy? Có ý gì chứ hả, nếu như tao thật sự bắt Hồng Đô Linh, chẳng lẽ gọi điện thoại cho mày thì tao sẽ thả người? Mày là cái thá gì chứ!”

Sở Vĩnh Du không trả lời bất cứ cái gì, trực tiếp trở về chỗ ngồi của mình, trùng hợp là lúc này có thông báo cho phép cất cánh, máy bay đã bắt đầu chuyển động, tiếp viên hàng không vội vàng đi tới.

“Thưa quý khách, máy bay sắp cất cánh rồi, mời về chỗ ngồi của mình, thắt chặt dây an toàn.”

Nghe như vậy, Lục Chấn cũng không tranh luận, trở về chỗ ngồi nhưng mà vẫn nói với Sở Vĩnh Du đang ngồi ở đằng trước một lần.

“Cái thằng chó kia, ông đây nhớ kỹ mày, mày đủ kiêu ngạo đó, muốn thể hiện trước mặt của Hồng Đô Linh, thế thì mày tìm nhầm người rồi đó, bây giờ chờ tới khi đến sây bay mày không nói xin lỗi với ông đây, tao sẽ để cho mày không bước ra khỏi cái sân bay.”

Hồng Đô Linh cắn chặt hàm răng, trong ánh mắt tràn đầy đau thương, giấc mơ của cô ta cho đến hiện tại cũng không phải là làm ngôi sao, chỉ là hy vọng ca khúc mà mình sáng tác có thể được mọi người nghe thấy.

Hiện tại nguyện vọng đã được thực hiện rồi, nhưng mà cũng không muốn phải bước vào hào quang làm ngôi sao, từ từ bắt đầu tiếp xúc với một chút bi ai trong ngành giải trí.

Đám fan hâm mộ nhìn thấy cô ta trong trẻo xinh đẹp, nhưng mà thật ra... giống như bữa cơm tối nay với Lục Chấn, cô ta cũng phải đi ăn thôi, không có biện pháp nào khác.

Hồng Đô Linh vô cùng cảm kích vì Sở Vĩnh Du đã đứng ra, nhưng mà có nhiều thứ không phải gọi cho anh một cuộc thì có thể thay đổi.

Sau khi máy bay tiến vào trạng thái bay ngang, Hồng Đô Linh cởi dây an toàn rồi đi đến bên cạnh Sở Vĩnh Du trả tờ giấy lại cho anh, lại cố ý nói chuyện rất lạnh nhạt.

“Cảm ơn anh, nhưng mà tôi không cần sự trợ giúp đâu.”

Lời nói này chính xác là đang nói cho Lục Chấn nghe, và nó cũng chứng minh tấm lòng lương thiện của Hồng Đô Linh.

Nhìn tờ giấy trực tiếp đặt bên tay vịn của mình, Sở Vĩnh Du nhẹ gật đầu, không tiếp tục nói cái gì nữa.

Mà Lục Chấn ở phía bên kia thì lên tiếng nói một lần nữa.

“Hồng Đô Linh, vô dụng thôi, cô có lo lắng cho cậu ta cũng chẳng làm được gì hết, cậu ta đã chọc tới tôi rồi có hiểu không hả?”

Đối với chuyện này, đương nhiên Sở Vĩnh Du không để ở trong lòng, anh dứt khoát lấy quỷ bộ của Vạn Quỷ ra bắt đầu nghiên cứu.

Hiện tại, chỉ cần không làm gì, dưới tình huống không chơi cùng với Hữu Hữu thì anh đều sẽ lấy nó ra để nghiên cứu xem xem mình có thể ngộ ra được chiêu thức gì không đây.

Trước khi chết, Vạn Quỷ nói không sai, cái được gọi là chiêu thức công pháp không phải đều là do người đi trước đã sáng tạo sau đó để lại, vậy thì người đi sau tại sao không thể học hỏi chứ?

Anh Hoa ở bên kia nhìn thấy Sở Vĩnh Du lại không quan tâm tới sự uy hiếp của Lục Chấn, trong lòng không khỏi thở dài, biết là Sở Vĩnh Du đã tiêu đời rồi, Lục Chấn này trông có vẻ như là ỷ vào việc mình là người nhà họ Lục, là cái loại có thù tất báo.

Nói là sẽ để Sở Vĩnh Du không bước ra khỏi sân bay, tuyệt đối nói được làm được.

Chuyến bay khoảng bốn tiếng đồng hồ, máy bay dần dần hạ cánh xuống sân bay hải môn, bắt đầu trượt dần.

Lúc này, Lục Chấn lại phách lối lần nữa.

“Tao đã cho mày bốn tiếng đồng hồ mà mày cũng không đến xin lỗi tao, vậy thì đừng trách tao không khách khí.”

Lời nói này rõ ràng là đang nói với Sở Vĩnh Du.

Hồng Đô Linh muốn mở miệng, nhưng mà cuối cùng vẫn ngậm miệng lại, cô ta nên giúp cũng đã giúp rồi, còn lại cũng không phải là chuyện mà cô ta có thể chi phối được.

Sau khi máy bay dừng lại, tiếp viên hàng không đột nhiên chạy đến nói.

“Người nào là anh Sở Vĩnh Du?”

Sở Vĩnh Du nhìn sang.

“Là tôi, sao vậy?”

Có thể nhìn ra được trong nháy mắt tiếp viên hàng không liền có bộ dạng vô cùng kinh ngạc, sau đó mở miệng nói chuyện, cung kính đến cực hạn.

“Thưa anh Sở, có người đến đón ngài, mong ngài xuống máy bay trước.”

Mà lời này vừa mới nói ra, Lục Chấn, anh Hoa và Hồng Đô Linh đứng xa xa ai nấy đều kinh ngạc.

Người có thể trực tiếp lái xe đến phi trường đón người vậy thì tuyệt đối không phải là nhân vật đơn giản.

Nhất là Lục Chấn, người nhà họ Lục của anh ta đương nhiên cũng có thể làm được điểm này, nhưng mà anh ta cũng chỉ là một tên con cháu trở về, sao trong nhà lại có thể làm ra loại chuyện phô trương như vậy.

Mấy người bọn họ vội vàng nhìn xuyên qua cánh cửa sổ trên máy bay, trực tiếp trợn tròn mắt.

Chỉ nhìn thấy ở phía dưới có sáu chiếc Rolls-Royce Phantom đỗ ngay ngắn, ở bên cạnh của mỗi một chiếc xe đều có hai người áo đen đứng đó.

Mà phía trước đội xe thì có một người trung niên cùng với một cô gái vô cùng xinh đẹp đứng ở đó, dường như những người ở đây đều có thể cảm nhận được cảm giác lạnh lẽo từ trên người của cô gái.

“Chú Phùng, chị Đóa?"

Chỉ trong khoảnh khắc đó, Lục Chấn kinh ngạc đứng dậy, phải biết hai người đang đứng trước xe là Phùng Diệu Dương, là chủ nhân của gia tộc đứng đầu hải môn cùng với con gái cả Phùng Đóa, bọn họ... thế mà lại tự mình đến đây đón người?

Sở Vĩnh Du chậm rãi đứng dậy, tám phần là do Bạch Ông đã thông báo với người nhà họ Phùng, nếu không thì nhà họ Phùng sao có thể biết thông tin về chuyến bay cụ thể của anh.

Trong khi ba người đang trợn mắt há hốc mồm, Sở Vĩnh Du bước ra bên ngoài, nhất là Lục Chấn cứ nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Sở Vĩnh Du, cái trán cũng toát ra mồ hôi lạnh.

Nhà họ Phùng thế mà lại đến đây đón người bình thường này, rốt cuộc là anh ta có lai lịch gì? Mình... có phải là mình đã xong đời rồi không, mẹ nó!

Bịch.

Rốt cuộc cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, Lục Chấn run giọng nói và bóng lưng của Sở Vĩnh Du.

“Anh, tôi xin lỗi, trước đó là do tôi không hiểu rõ phải trái, ngài coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra đi, tôi cầu xin ngài.”

Lời cầu xin đột ngột làm Hồng Đô Linh và anh Hoa hóa đá tại chỗ, trước khi máy bay cất cánh, Lục Chấn vẫn luôn nói mình là người nhà họ Lục, bây giờ lại chủ động nói xin lỗi?

Vậy thì rõ ràng hai người đang đứng ở phía dưới đón Sở Vĩnh Du tuyệt đối còn lợi hại hơn nhà họ Lục, nếu không thì cũng không có khả năng xảy ra chuyện như vậy.

Đối với lời nói của Lục Chấn, Sở Vĩnh Du cũng không dừng bước chân và có phản ứng, trực tiếp đi xuống máy bay.

“Anh Sở, thật sự làm phiền ngài đến đây một chuyến.”

Đi xuống dưới đất, lại gặp mặt Phùng Đóa một lần nữa, ngày hôm nay cô ta mặc một bộ quần áo nghề nghiệp, rõ ràng vô cùng coi trọng Sở Vĩnh Du.

“Đây là Phùng Diệu Dương, là ba của tôi. Ba, đây chính là Sở Vĩnh Du, anh Sở mà con đã nói với ba đó.”

Phùng Diệu Dương với gương mặt chữ điền, ánh mắt sắc bén, khí tràng cực cường đại, tay phải chủ động duỗi ra, cười nói.

“Anh Sở, người nhà bị bệnh, còn phải làm phiền ngài.”

Gật gật đầu, Sở Vĩnh Du nói.

“Đã hứa rồi đương nhiên tôi sẽ hoàn thành đi thôi.”

Mà trên máy bay, Hồng Đô Linh chỉ thở dài một tiếng, có điều là anh Hoa đã hối hận đến nổi ruột đều xanh chành hết cả lên.