Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 357: Vỏn vẹn ba bước



Nói thật, tới đây làm Sở Vĩnh Du cảm thấy có cảm giác như khi đến gia tộc Gran, chung quanh đều là những bức bích họa theo phong cách châu Âu, không có chút phong cách Nước R nào.

“Anh Sở, về chuyện cái chết của Lâm Văn Kiệt, xin anh cứ yên tâm, nhà họ Hồng chúng tôi sẽ xử lý giúp anh.”

Sau khi mọi người ngồi xuống, câu nói của Hồng Trạch làm ông cụ nhà họ Hồng lập tức cau mày, quát.

“Không biết nói chuyện thì im mồm lại đi, anh Sở còn cần nhà họ Hồng chúng ta ra mặt sao?”

Sở Vĩnh Du mỉm cười, nói.

“Xem ra quan hệ của ông và ông Tần đúng là không tầm thường, chắc là ông cũng biết thân phận thật của tôi.”

Ông cụ Hồng lập tức đáp lại rất khách sáo.

“Đúng vậy, nhưng anh Sở yên tâm, chuyện này quan trọng, chỉ có tôi biết chuyện này, những người khác hoàn toàn không hề hay biết gì.”

Câu nói này lại khiến Hồng Trạch và ba con Hồng Ngải cảm thấy kinh ngạc, hình như ông cụ Hồng có biết chuyện gì mà bọn họ không biết. Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân khiến ông cụ Hồng đối xử vối Sở Vĩnh Du như vậy sao?

Hình như nghĩ tới chuyện gì đó, Sở Vĩnh Du nói tiếp.

“Tiệc mừng thọ của ông cụ Thượng Quan ở Thiên Hải, chắc là ông cụ Hồng cũng tới tham dự đúng không?”

Mặc dù không hiểu rõ vì sao Sở Vĩnh Du lại nhắc đến chuyện này nhưng ông cụ vẫn gật đầu.

“Tôi có đi, anh Sở có gì dặn dò sao?”

“Chuyện nhỏ thôi, tới lúc đó hỗ trợ tôi theo tôi qua đó là được, em trai họ của vợ tôi và Thượng Quan Yến Nhi đang yêu đương với nhau, hai bên cách biệt nhau khá lớn, tôi làm anh rể, không thể nhìn đôi uyên ương đó bị chia cắt, chúng ta qua đó nâng đỡ cho cậu ta một chút.”

Ông cụ nhà họ Hồng hiểu rõ nên cũng không nói gì nữa. Gia tộc nhà Thượng Quan là một trong những gia tộc hàng đầu ở Nước R, nhà họ Hồng bọn họ nhất định là không thể so sánh được, cho dù là với thân phận Chiến thần Địa Ngục của Sở Vĩnh Du, trong mắt của gia tộc Thượng Quan, cũng chỉ có một chút trọng lượng sao.

Nhưng bạn trai của Thượng Quan Yến Nhi lại có một người anh rể như vậy, khả năng lấy được Thượng Quan Yến Nhi đã là tám chín phần rồi.

Khi tới bàn ăn, nhìn thấy những món ăn cao cấp không ngừng được bưng lên, Sở Vĩnh Du hiếm khi nở được một nụ cười.

“Ha ha, tôi còn tưởng rằng mọi người sẽ dọn món Tây lên đấy.”

Hồng Ngải vội vàng trả lời.

“Nhất định phải là món Ta rồi, anh Sở nếm thử đi, đầu bếp trong nhà chúng tôi đều là những đầu bếp chính gốc được chúng tôi thuê lương cao mời tới đây, hương vị chắc chắn vô cùng chuẩn.”

Ăn được một nửa, một ông già, có lẽ là quản gia bước vào, cúi xuống bên cạnh Hồng Trạch, ông cụ Hồng xua tay nói.

“Cứ nói thẳng là được rồi, có phải là người của nhà họ Lâm tới rồi không?”

Quản gia gật đầu.

“Đúng vậy, đội xe của nhà họ Lâm, có khoảng 20 chiếc xe, có lẽ mang theo không ít người.”

Ông cụ Hồng cười khinh bỉ.

“Ha ha, biết ngay là lão già Lâm Không kia không chịu thua, sống cả đời đều chỉ vì thể diện, Hồng Trạch, con đi kéo dài thời gian đi.”

Hồng Trạch vâng, đang định đứng thì Sở Vĩnh Du lên tiếng.

“Không cần đâu, chuyện này sớm muộn gì cũng cần giải quyết, nếu bọn họ đã tới đây rồi thì cứ để mọi chuyện thuận theo thôi. Tôi chỉ ở Kim Cảng mấy ngày, chuyện với nhà họ Lâm chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi.”

Nếu Sở Vĩnh Du đã nói như vậy, ông cụ Hồng cũng gật đầu lấy làm hân hạnh.

“Được, để bọn họ đứng chờ trong sân đi, chúng ta ăn cơm xong rồi nói.”

Bên ngoài trang viên, suốt một tiếng đồng hồ, ông cụ nhà họ Lâm, Lâm Không đứng trên con đường lát đá Đại Lý, hai mày chau lại.

“Ba, nhà họ Hồng lạnh nhạt với chúng ta như vậy, rốt cuộc là có ý gì? Đã gần một tiếng đồng hồ rồi.”

Lâm Miểu than thở một câu, Lâm Không hừ lạnh.

“Hừ! Có ý gì sao? Đợi đến khi nhà họ Lâm chúng ta trở thành gia tộc đứng đầu trong ba gia tộc ở Kim Cảng thì con sẽ biết được là có ý gì thôi. Đừng nói là một tiếng, cho dù ba tiếng thì có gì mà tức giận, tiếp tục chờ.”

Lại thêm nửa tiếng nữa qua đi, đám người nhà họ Lâm cuối cùng mới nhìn thấy bóng người ở phía trước xuất hiện.

Hồng Ngải đẩy xe lăn, Sở Vĩnh Du đi trước tiên, khuôn mặt không buồn không vui. Mặc dù đội hình nhà họ Lâm bày ra rất đáng sợ, chỉ riêng những cường giả rất mạnh cũng đã có 20 người, trong đó người nào là người mạnh nhất, Sở Vĩnh Du vừa nhìn qua đã nhận ra, hóa ra lại là ông già mặc áo luyện công màu trắng, hơn nữa còn là một vị cường giả Tiên Thiên.

Anh đi tới gần rồi đứng lại, ông cụ nhà họ Hồng lên tiếng trước, giọng nói hơi lạnh lùng.

“Lâm Không, tôi thấy ông an nhàn nhiều năm nay nên hình như đã quên mất một số nghi thức đúng không?”

Lâm Không siết tay, trầm giọng nói.

“Ông Hồng tha thứ, chuyện này liên quan tới việc sống chết của cháu tôi, tôi nhất định phải tới đây để có được một câu giải thích rõ ràng, nếu không cháu tôi sẽ chết không nhắm mắt, mấy chục người từ lớn đến bé trong nhà họ Lâm cũng không được yên lòng. Hôm nay chúng tôi tới đây, không hề có ý định định nhắm vào nhà họ Hồng.”

Ông cụ Hồng hừ lạnh.

“Hừ, nhắm vào nhà họ Hồng chúng tôi? Ông có cái gan và tư cách đó không? Nếu không phải anh Sở muốn tự mình giải quyết chuyện phiền phức này thì mấy người đến tư cách được đi vào trong sân của nhà họ Hồng cũng không có đâu.”

Câu nói này rõ ràng là một sự sỉ nhục nhưng người của nhà họ Lâm không ai dám làm gì.

Cũng may, ánh mắt của Lâm Không nhìn về phía Sở Vĩnh Du.

“Cậu giết cháu trai tôi vì chuyện gì không còn quan trọng nữa, nhưng nếu cậu đã dám đứng ra đây, tôi sẽ cho cậu một cơ hội, nếu cậu đánh bại tôi, mối thù của cháu tôi coi như xí xóa, nhưng nếu đánh thua tôi, cậu phải đi theo tôi, ông Hồng chắc không có ý kiến gì đâu đúng không?”

Ông cụ Hồng không lên tiếng nữa. Sở Vĩnh Du làm chủ chuyện này, những gì nên nói ông cũng đã nói xong hết.

Nhìn thấy Sở Vĩnh Du bước một bước lên trước, mặt đất nổi gió thổi qua mặt từng người ở đó.

“Lâm Văn Kiệt coi mạng người như cỏ rác, tùy tiện giết người ngay ở ngoài phố, cậu ta chết thì có gì sai?”

Anh lại bước ra thêm một bước nữa, bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy một luồng sóng xung kích toả ra phía trước, ngay lập tức tất cả những người mà nhà họ Lâm mang theo đều ngã ngửa, những người còn đứng nguyên được chỉ có Lâm Không và 20 cường giả rất mạnh kia.

“Ông mở mồm ra câu nào cũng là muốn báo thù cho cháu, vậy thì tôi hỏi ông, những người bị cháu ông hại chết phải tìm ai để báo thù, phải tìm ai để nói chuyện, ai là người đòi lại công bằng cho bọn họ?”

Nói xong, Sở Vĩnh Du bước thêm một bước ra, sát khí cùng với khí thế của một Tiên Thiên cường giả tỏa ra bừng bừng, như một cú đấm nặng nề đấm thẳng vào người Lâm không và 20 cường giả khác.

Rầm rầm rầm!

Tất cả 20 cường giả đều bay ra ngoài, ngã hết ra đất, nôn ra máu, ánh mắt vô cùng kinh ngạc.

Còn Lâm Không cũng quỳ một chân xuống đất, khóe miệng không ngừng ứa ra máu tươi.

“Ông muốn một lời giải thích? Đây chính là lời giải thích của Sở Vĩnh Du tôi, Lâm Văn Kiệt chết là chuyện không còn gì phải bàn cãi nữa. Cậu ta chết là điều mà tất cả mọi người đều mong muốn, còn ông, ông có tư cách gì mà đòi đấu với tôi? Con không hiếu thảo là lỗi của cha, chẳng lẽ người làm ông nội như ông không có lỗi sao? Không phẩm hạnh, không đạo đức, không có tình thương, một ông già ba không như ông không chết đi, mà xứng đáng đấu với tôi sao?”

Sở Vĩnh Du nói xong một câu cuối cùng, Lâm Không không thể chịu đựng được nữa, cái chân còn lại cũng quỳ nốt xuống đất và còn nôn ra một ngụm máu lớn, ánh mắt ông ta nhìn Sở Vĩnh Du không thể dùng từ kinh ngạc để hình dung nữa.

Ông ta cũng là một Tiên Thiên võ giả, vậy mà Sở Vĩnh Du mới bước ba bước, thậm chí còn chưa ra một chiêu nào, chỉ dựa vào sát khí và khí thế mà đã khiến ông ta bị thương nặng, hai chân cùng quỳ xuống đất như vậy.

Văn Kiệt, rốt cuộc cháu đã dây vào loại ác ma gì thế này?