Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 412: Hiệu suất



Nhà hàng bị đập rồi?

Sở Vĩnh Du quả thật có chút kinh ngạc, cái khác thì không nói, Báo Đốm đã từng buông lời, nói rõ quan hệ của anh ta và Thiên Hy Các, người trong thế giới ngầm của tỉnh đều không dám đi động chạm gì đến Thiên Hy Các, sao lại bị đập được chứ?

Cứ nghĩ thì chắc chắn không thể nghĩ ra được, Sở Vĩnh Du đành phải đi vào trong Thiên Hy Các.

Quả thực, không cần nhìn lên trên tầng, đại sảnh đã bị đập phá không còn nguyên vẹn nữa, bàn ghế nằm hết xuống đất, không còn có cái nào là nguyên vẹn.

Ngu Thư Di và chú của cô mỗi người đang ngồi trên một chiếc ghế, sắc mặt vô cùng khó coi.

“Thư Di.”

Sở Vĩnh Du khẽ gọi một tiếng, Ngu Thư Di quay đầu lại, sau khi nhìn thấy là Sở Vĩnh Du, lập tức nhào qua đó ôm lấy anh, nước mắt cuối cùng cũng không kìm được mà không ngừng chảy xuống.

“Dựa vào đâu! Dựa vào đâu mà họ đập cửa hàng của tôi, tôi chỉ kinh doanh bình thường, đã chọc phải ai chứ.”

Một cô gái, bất kể tính cách bình thường có phóng khoáng thế nào thì rốt cuộc cũng chỉ là một người phụ nữ, giây phút này một mặt yếu đuối đã hoàn toàn bộc lộ ra bên ngoài.

Sở Vĩnh Du khẽ vỗ lưng Ngu Thư Di, rồi kéo cô ra, thấp giọng nói.

“Có biết là ai làm không?”

Ngu Thư Di lau nước mắt, lắc đầu.

“Không biết, hôm qua nhà hàng bị người ta đập, camera giám sát cũng bị đập hỏng rồi.”

Lúc này, chú của cô bước vào, thở dài một hơi nói.

“Tôi đã báo cảnh sát rồi, nhưng Thư Di nói còn muốn hỏi ý kiến của cậu, Vĩnh Du, cậu có thể điều tra ra là ai làm được không? Nếu không tìm ra kẻ này, vậy cho dù chúng ta có sửa sang lại nhà hàng, chắc chắn đối phương vẫn sẽ tìm đến.”

Sở Vĩnh Du gật đầu.

“Giao cho cháu đi ạ, cháu sẽ xử lí chuyện này thật sạch sẽ, bất kể người phía sau là ai thì cũng có chút quá đáng rồi.”

Nói xong, anh lấy điện thoại ra gọi điện cho Báo Đốm, cúp máy, anh nhìn Ngu Thư Di nói.

“Anh Sở, nhà họ Quan em tuy không phải gia đình phú quý gì cho cam, nhưng cũng có chút thế lực, chuyện này giao cho em giải quyết đi.”

Sở Vĩnh Du cười.

“Haha, dũng khí đáng khen, nhưng tôi có trực giác, dường như chuyện đập nhà hàng này không đơn giản như vậy.”

Hai mươi phút sau, trong một xóm cờ bạc ngầm ở một con hẻm nào đó trong tỉnh, có bốn năm người đang ngồi vây quanh một chiếc bàn Poker, sắc mặt ai nấy đều vô cùng kích động, dáng vẻ điển hình của những con bạc.

“Haha! Thắng rồi, hôm nay tay ông đây đang lên lắm đấy.”

Một thanh niên khoảng hơn ba mươi tuổi trong đó, dáng người rất cao, không được xem là vô cùng cường tráng, tuy nhiên khi cười lên, đôi mắt đó lại khiến người ta cảm thấy u ám.

Vừa mới kéo hết con chip về phía mình, lại đột nhiên nhận ra những vị khách trên bàn bài đã không thấy đâu nữa, thay vào đó là một số người bảo vệ của xóm cờ bạc đang bao vây anh ta lại.

Người thanh niên cũng không căng thẳng, nhìn vào một người đàn ông vạm vỡ cười nói.

“Anh Thiên, em cũng được xem như là khách quen của anh rồi, sao thế? Tưởng em gian lận à?”

Người đàn ông được gọi là anh Thiên cười khẩy.

“Phát, không ngờ cậu gây ra chuyện lớn như vậy còn có tâm trạng chạy đến chỗ ông đây chơi bạc à? Trái tim của cậu đúng là lớn thật đấy nhỉ.”

Thanh niên Phát nghi hoặc.

“Chuyện lớn? Anh Thiên, hình như em không hiểu anh đang nói cái gì.”

“Không hiểu? Vậy anh đây nhắc nhở cậu một chút, có phải tối qua cậu đã dẫn người đến Thiên Hy Các đập phá không?”