Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 435: Trời sập rồi



Một ngày mới đã đến, Đồng Ý Yên cũng biết hôm nay Sở Vĩnh Du muốn đến Vân Kinh, vốn là anh cũng muốn đưa vợ con đi cùng, nhưng không rõ vì sao, Sở Vĩnh Du cứ cảm giác ở Vân Kinh sẽ có một trận gió tanh mưa máu, nên cuối cùng vẫn từ chối, Đồng Ý Yên cũng không có đi nói gì thêm về chuyện này.

"Trở về bình an là được."

Đây là lời Đồng Ý Yên nói lúc đi làm.

Vé máy bay đặt vào buổi chiều, vì Sở Vĩnh Du muốn ở nhà chơi với Hữu Hữu.

Chín giờ sáng, giai đoạn 1 của khu dân cư do công ty bất động sản Hoa Thiên xây dựng đã gần hoàn thiện, chỉ cần nhà mẫu trang hoàng xong là bán được rồi.

Lúc này ở tầng trệt của một tòa nhà nào đó, Trịnh Hạo đêm qua say khướt cũng đã xuất hiện ở đây, đang quan sát tỉ mỉ, không định bỏ sót một chi tiết nào.

Dù sao thì bản thiết kế cũng đã được thông qua, còn lại tất nhiên là hoàn thiện khởi công rồi, chuyện này, nhất định anh ta phải làm thật đẹp, nói không chừng có thể một lần thành danh.

Căn nhà trống không có người nào khác, ngoại trừ thỉnh thoảng có tiếng gõ cửa từ tầng trên truyền đến, thực ra nơi này khá là yên tĩnh.

Đứng ở một góc tường, Trịnh Hạo xem ghi chép, cuối cùng vươn vai một cái.

"Cuối cùng cũng xong, về ngủ một giấc trước đã, tối hôm qua uống nhiều quá, lại còn dậy sớm vậy, đúng là hành xác mà."

Mặc dù nói vậy, nhưng dường như anh ta nhìn thấy một bàn tay to lớn tốt đẹp đang vẫy chào mình dưới ánh mặt trời.

Trịnh Hạo cũng chậm rãi giơ tay phải lên, nhẹ nhàng vẫy một cái coi như là đáp lại.

Khi tay của anh ta vẫy vẫy, cả tòa nhà to đùng đột nhiên rung chuyển dữ dội.

Ầm ầm!

Một tiếng rầm thật lớn vang vọng tứ phương, những công nhân vẫn đang thi công ngoài công trường nhao nhao chạy về phía sau, còn có người vừa chạy vừa hét.

"Cao ốc sập rồi! Cao ốc sập rồi!"

Tại công ty bất động sản Hoa Thiên, trong phòng làm việc của chủ tịch, Đồng Ý Yên tựa vào ghế, chợt nhớ tới chuyện mua đồng hồ cho Sở Vĩnh Du, nhất thời ngồi không yên, cô quên mất chuyện này rồi, cô biết Sở Vĩnh Du đã đặt vé máy bay buổi chiều, nếu bây giờ đi mua chắc vẫn kịp.

Cúp điện thoại, Sở Vĩnh Du thật sự không dám tin được, một tòa nhà đang yên đang lành sao lại sập được? Dù là kẻ to gan kiêu ngạo đến đâu, dù có ăn chặn đến đâu thì cũng không ai dám làm loại công trình bã đậu này.

Bây giờ sập, mười ba người chết, vậy khi hoàn công toàn bộ, có người vào ở thì bao nhiêu người sẽ chết trong tòa nhà cao 20 tầng? Không ai dám làm vậy cả, vợ anh càng không dám.

Nhưng một khi chất lượng công trình có vấn đề thật, là chủ tịch của công ty bất động sản Hoa Thiên, Đồng Ý Yên làm sao thoát khỏi liên quan được.

Khi đến nơi xảy ra sự việc, Tường Vi đã đợi sẵn, nếu không Sở Vĩnh Du không khai báo thân phận cũng không vào được do hiện trường đã bị bao vây.

"Anh Sở! Trụ sở đã phát công văn giao cho đội điều tra sự cố đặc biệt tỉnh toàn quyền xử lý. Tuy nhiên, thời gian chỉ có ba ngày, ba ngày sau phải có kết quả, nếu không thì ảnh hưởng xã hội sẽ rất lớn."

"Tôi biết rồi."

Nói xong, Tường Vi đưa một cái máy tính bảng qua.

"Trên đây là danh sách tử vong, trong đó có mười hai công nhân đang kết thúc công việc, còn một người là ông chủ công ty trang trí nội thất Điểm Điểm."

Cái gì?

Sở Vĩnh Du dừng bước, không thể tin nổi mà nhìn Tường Vi.

"Cô... cô nói còn một người nữa là ai?"

Ánh mắt này làm Tường Vi sợ hết hồn.