Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 439: Mây mù dần dần tiêu tán



Lúc Lâm Sơn tổng kết công việc, tất cả mọi người đều tới vây xem, cho dù là Sở Vĩnh Du thì cũng có một loại cảm giác muốn dừng thở, thật sự là liên quan quá nhiều, tất cả mọi chuyện đều phải xem xem Lâm Sơn có thể tìm được dấu vết để lại hay là không.

Linh cùng với Lương cũng đi tới, mô hình đã sớm hoàn thành, bây giờ phải xem xem Lâm Sơn có phát hiện chỗ nào không, một khi phát hiện, vậy thì bóng đen võ giả này tất nhiên chính là kẻ cầm đầu không cần nghi ngờ gì.

Mặc dù mặt trời đã xuống núi, nhưng mấy nhờ có các ánh đèn chiếu sáng, cho nên khiến cho nơi này giống như là mặt trời giữa trưa.

Lâm Sơn cầm đèn pin, nếu như không phải là nhìn thì là sờ, cái mũi còn không ngừng hít hít, lông mày cũng nhăn lại rất chặt.

“Mang cái cục này qua bên cạnh đi.”

Theo lời của Lâm Sơn đã nói, Mã Trạch đang đứng chờ ở bên cạnh lập tức hành động.

“Cái này nữa.”

Các cột đá vỡ vụn có độ lớn nhỏ không bằng nhau không ngừng được chuyển ra bên ngoài, đến cuối cùng, Lâm Sơn không vận chuyển những thứ này nữa, đã mệt mỏi quá sức rồi, cái trán đều là mồ hôi.

Lúc này đã qua hai tiếng đồng hồ, Lâm Sơn rốt cuộc mới từ từ đứng dậy, thở dài một hơi.

“Anh Sở, hiện tại trên cơ bản đã có thể xác định là do con người tạo thành, nếu tôi đoán không lầm, bọn họ đã sử dụng bom mini, là nghiên cứu phát minh mới nhất của nước M, sau khi phát nổ, dấu vết để lại gần như là bằng không, rất khó bị phát hiện.”

Ánh mắt của Sở Vĩnh Du ngưng đọng.

“Làm phiền ngài Lâm Sơn rồi.”

Gật gật đầu, Lâm Sơn đi đến những tảng đá được ông ta chọn lựa rồi sau đó được Mã Trạch vận chuyển qua một bên, chú Cửu cũng khiêng một cái rương lớn đi tới.

“Haha, những dụng cụ này đều là do tôi đã phát minh ra, mặc dù tôi phán đoán đấy, nhưng mà vẫn phải coi trọng chứng cứ, nếu không thì rất khó để nói lại với cấp trên.”

Lời nói này là thật chứ không phải sai, không quan tâm tới bạn nói ngoa như thế nào, nói rõ ràng như thế nào, nhưng mà không có chứng cứ thì ai cũng sẽ không nhận nợ.

Mở cái rương ra, ở bên trong là một loại máy móc cổ quái hình vuông, Lâm Sơn cầm lấy máy móc kết nối với mấy đồ vật có hình dạng giống như là bóng đèn quét qua từng tảng đá ấy.

“Chuyện này rất khó, đó chính là phải xem xem cậu có thể nhờ phía chính phủ ở nước M phát hành văn kiện chính thức xác nhận sự tồn tại của loại bom này không.”

Cho dù là Văn Khả Hân, sau khi nghe thấy điều này thì đôi mi thanh tú cũng nhíu chặt lại.

Ở trong nước R, cô ta có thể làm rất nhiều chuyện, nhưng mà nếu đến đất nước ngoài, vậy thì vô cùng phiền phức, nhất là còn phải liên lạc với người ở bên phía chính phủ, độ khó của chuyện này không phải là tầm thường.

“Được rồi, để tôi thử một chút.”

Sở Vĩnh Du đi qua bên cạnh, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho sư đệ Fenster của anh, chuyện cho đến bây giờ, một chuyện khó khăn như thế cũng chỉ có thể tìm Fenster mà thôi.

“Sư huynh.”

“Sự đệ, có một chuyện cấp tốc cần cậu hỗ trợ, nếu như làm không được thì vợ của tôi sẽ phải ngồi tù.”

Cái gì chứ? Fenster ở phía bên kia kinh ngạc đến nỗi không có cách nào kiểm soát, sự phẫn nộ trong lòng trong nháy mắt liền bộc phát.

“Sư huynh, anh cứ nói đi, cho dù là chuyện gì đi nữa thì em cũng sẽ liều mạng.”

Sau khi Sở Vĩnh Du nói xong, Fenster lại không hề do dự gì mà nói ngay.

“Anh cứ giao cho em đi, hàng năm ông đây nộp cho phía trên nhiều tiền như thuế, nếu như chút chuyện này mà cũng không xử lý cho em, lần sau tranh cử, em sẽ ủng hộ cho kẻ thù của ông ta.”

Nói xong, anh ta lại trấn an Sở Vĩnh Du một chút.