Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 452: Bí mật của tu la



Đối với chuyện bỏ quyền của Chiến Thần Nộ Hải của Đông Mạc, Tư Đồ Yến chỉ cười lạnh một tiếng, anh ta từ đầu đến cuối đều xem thường Chiến Thần Nộ Hải, đối thủ thật sự chỉ có một người, đó chính là Sở Vĩnh Du Chiến Thần Địa Ngục.

Nhưng thực chất, anh ta ngay cả Sở Vĩnh Du cũng không có để tâm gì cả, bởi vì Tư Đồ Yến trước nay đều ngạo mạn như vậy, nhưng anh ta cũng có tư cách để ngạo mạn.

Nhận được cái gật đầu tỏ ý của bốn ông lão, người trung niên lần nữa mở miệng.

“Vậy thì mời Chiến Thần Địa Ngục và Chiến Thần Tu La chuẩn bị, bất cứ lúc nào cũng có thể bắt đầu.”

Nói xong, người trung niên đi xuống, đây không phải là thi đấu, tuyển bá gì cả, ông ta chỉ phụ trách phát biểu ngắn gọn phần khai mạc, những việc còn lại, cũng không phải là cái ông ta có thể chỉ huy khống chế được.

Sau khi người trung niên rời khỏi, Sở Vĩnh Du từ từ đứng dậy, ngoảnh đầu nhìn Đông Linh ngồi cách không xa ở bên hông, khẽ mỉm cười nói.

“Đông Linh, lời hứa của tôi, sẽ thực hiện vào ngày hôm nay.”

Tuy Đông Linh hận không thể ăn thịt của Tư Đồ Yến, nhưng thật sự đến giờ phút này, trên mặt cô ta lại tràn ngập sự lo lắng, mặc kệ như thế nào, Tư Đô Yến cũng là Chiến Thần Tu La, nếu như thật sự ở đây bị...

“Thưa ngài...”

Nhả ra hai từ, Sở Vĩnh Du đã đi về phía trung tâm sân, mà Mã Trạch lại lên tiếng an ủi.

“Đông Linh, đừng nghĩ nhiều, quyết định mà đại nhân đưa ra, trước giờ không có ai có thể thay đổi được.”

Hình Thiên và Huyết Cốt tuy không có lên tiếng, nhưng ánh mắt lại nhìn bóng lưng vững trãi đó, nếu như xảy ra bất cứ chuyện ngoài ý muộn gì, bọn họ nhất định sẽ xung phong đi đầu, cùng tiến cùng lùi với đại nhân.

Đây chính là lời thề mà năm đó tứ đại thủ hộ đã tự lập ra.

“Sở Vĩnh Du, ngày này năm sau chính là ngày giỗ của ngươi.”

“Chiến Thần Địa Ngục! Cậu có biết lời cậu vừa mới nói cần trách nhiệm và hậu quả như thế nào không?”

Một vị trong tứ lão, coi như là người cao nhất trong số họ, để râu hình chữ bát, hai mắt thấp thoáng loại ánh sáng bập bùng nào đó.

“Ông Vu, lời Sở Vĩnh Du tôi nói, đương nhiên là biết.’

Ông Vu chính là người đứng sau Tư Đồ Yến, giống với Ông Tần.

Nhìn thấy Sở Vĩnh Du vẫn kiên quyết như vậy, Ông Vu rất tức giận, quay đầu nhìn sang Ông Tần nói.

“Lão Tần, ông còn không mở miệng?”

Ông Tần vốn cũng rất sững sờ, lúc này lại cười rồi ngồi xuống.

“Ha ha, thế giới của người trẻ tuổi, chúng ta đừng xen vào.’

Hừ lạnh một tiếng, ông Vu cũng không nói gì nữa, Sở Vĩnh Du hồ nháo, Tư Đồ Yến không thể đồng ý.

Những người khác bàng hoàng, Trương Thanh Lệ cũng vui chết đi được, Sở Vĩnh Du à Sở Vĩnh Du, tôi còn đang rầu rĩ Tư Đồ Yến phải kích cậu như nào thì cậu mới cắn câu, không ngờ tự cậu đưa ra, thật sự là số kiếp, ông trời đã định cậu hôm nay phải chết.

Cũng quả thật, trong lòng Tư Đồ Yến vui như hoa nở, câu nói này vốn là lời anh ta muốn nói, nhưng trước sau vẫn đang suy nghĩ đến thể diện và vài thứ khác, còn đang do dự, không ngờ Sở Vĩnh Du đã tự mình đưa đến cửa.