Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 636: Cơ hội lập danh



Cuộc thi đấu đại chiến Thiên Tuyển cấp bậc Võ Vương là dựa vào cái gì, chỉ có hai chữ, đó là thực lực, cho nên ai lên trước, ai đối chiến với ai đều không có gì là khác nhau, mỗi lần đều do đại trưởng lão tùy ý sắp xếp, những người khác cũng sẽ không có ý kiến gì.

Nhưng mà bây giờ nghe thấy người đầu tiên ra trận lại là người ngoài Sở Vĩnh Du, ánh mắt của bọn họ hơi thay đổi.

Thậm chí là có một vài gia tộc cho rằng đại trưởng lão đang phóng ra một loại tín hiệu, để bất cứ Võ Vương nào của chín gia tộc lớn dẫn đầu đánh bại người ngoài Sở Vĩnh Du, để cho tất cả mọi người hiểu rằng Cửu Long Thành mới thật sự là thánh địa vỏ giã, những người khác chỉ là thường thôi.

Sở Vĩnh Du chậm rãi đứng dậy đi vào giữa sân, anh không biết rốt cuộc là đại trưởng lão có ý gì, nhưng mà anh hiểu rằng chỉ cần mình dũng cảm tiến tới, bất cứ chướng ngại vật gì cũng sẽ tiêu tan.

“Người đối chiến, nhà họ Yến.”

Lúc này, lời của đại trưởng lão vang lên một lần nữa, Văn Tông Miểu cùng với Văn Khải Tinh, ba của mình liếc mắt nhìn nhau, xem như bây giờ đã hiểu đại trưởng lão có ý gì.

Nếu như đã biết thực lực của Sở Vĩnh Du, đương nhiên không cần phải lãng phí thời gian, cho nên sắp xếp nhà họ Yến là người đối chiến đầu tiên, mục đích hết sức rõ ràng.

Quả nhiên, sắc mặt của Yến Tử Ca, gia chủ nhà họ Yến vô cùng khó coi. Mặc dù lão tổ ngồi ở bên cạnh không nhìn ra cái gì, nhưng mà trong đáy mắt của hai vị Võ Vương tham chiến lại tuôn ra sự sợ hãi, thật sự không có bất cứ cái gì có thể che giấu.

“Để tôi.” . Đọc‎ 𝘁r𝓾уệ𝐧‎ ch𝓾ẩ𝐧‎ khô𝐧g‎ q𝓾ả𝐧g‎ cáo‎ ﹛‎ 𝘁r𝓾𝘮𝘁r𝓾уe𝐧.V𝐧‎ ‎ ﹜

Cuối cùng, một đứa con trai của trưởng lão họ khác nhà họ Yến đứng dậy, ai lên đầu thì kết quả cũng như nhau, cùng với việc để trực hệ nhà họ Yến lên cho mất mặt, còn không bằng để mình vác cái nồi này, cũng có thể lấy lòng gia chủ.

Đáng tiếc là các gia tộc khác vẫn còn ngu xuẩn, khóe mắt của bọn họ đều là ý cười trên nỗi đau của người khác, đều đang mong đợi người ngoài là Sở Vĩnh Du đây sẽ chịu đau khổ, hiểu được cái gì gọi là Cửu Long Thành.

Sau khi hai người đứng cách nhau khoảng chừng năm mét, giọng nói của đại trưởng lão lại vang lên một lần nữa.

“Bắt đầu đi.”

Sở Vĩnh Du chấp tay đằng sau lưng, không có dấu hiệu ra tay, người đàn ông trung niên ở phía đối diện âm thầm thở dài, bất tri bất giác, trong đầu của ông ta lại xuất hiện lực chiến đấu kinh khủng của Sở Vĩnh Du vào đêm đó, lúc này, hai tay ôm quyền rồi nói.

“Tôi nhận thua.”

Ai cũng biết là đại chiến Thiên Tuyển không có quy tắc, nếu như không chủ động nhận thua, bị giết chết tại chỗ cũng chẳng có ai trả thù cho bạn. Nếu như ngay cả Lục bộ Võ vương mà Sở Vĩnh Du còn có thể giết chết trong tích tắc, vậy thì Tam bộ Võ Vương như ông ta đây chẳng lẽ còn muốn làm tôm tép giãy giụa một chút nữa à? Cái đó... là lấy mạng ra để giãy giụa.

Người đàn ông trung niên vừa mới nói xong, xung quanh đều kinh ngạc, có rất nhiều người không thể tin nổi.

Kể từ khi đại chiến Thiên Tuyển được thành lập cho tới nay, dường như là cho tới bây giờ cái chuyện chưa chiến đã trực tiếp nhận thua chưa từng xuất hiện, nhưng mà ngày hôm nay bọn họ đã được nhìn thấy tận mắt.

Quan trọng là làm sao có thể chứ, Sở Vĩnh Du rất lợi hại à? Mới có nhiêu đó tuổi, có thể lợi hại cỡ nào?

Chẳng lẽ là nhà họ Yến và nhà họ Văn cấu kết với nhau? Vậy thì cũng không đúng, bên cạnh đó còn có tám gia tộc lớn tồn tại, mấy chuyện hối lộ gì đó hoàn toàn không thể được thực hiện ở đại chiến Thiên Tuyển.

Lúc trong đầu của đám người hiện lên một dấu chấm hỏi to đùng, người trung niên đó đã đi xuống, ông ta không cảm thấy mình mất mặt, dù sao thì những người này không biết được sự kinh khủng của Sở Vĩnh Du.

“Nói đùa cái gì vậy? Gia chủ Yến, trưởng lão họ khác gia tộc các người, đời này không bằng đời kia? Đánh cũng không đánh mà đã nhận thua, thật sự ném hết mặt mũi của Cửu Long Thành chúng ta.”

Âm thanh đột ngột vang lên, là Thẩm Tâm gia chủ nhà họ Thẩm mở miệng, cả gương mặt đều là sự phẫn nộ.

Yến Tử Ca hừ lạnh một tiếng.

“Có đôi khi võ giả vô cùng nhạy bén, ông ta cho rằng mình không phải là đối thủ, nhận thua thì mất mặt lắm hả? Nếu như gia chủ Thẩm có tự tin như thế, vậy thì có thể đại diện cho Cửu Long Thành, dù sao tôi cũng không có ý kiến.”

Nghe thấy Yến Tử Ca nói vậy, Thẩm Tâm vốn dĩ là người cuồng vọng nhất, không nể nang nhất trong chín gia tộc lớn, lúc này chấp hai tay nói với đại trưởng lão.

“Đại trưởng lão, mong là tiếp theo sắp xếp nhà họ Thẩm của chúng tôi xuất chiến, để một vài người biết rằng ở Cửu Long Thành không có kẻ yếu, người cần cúi đầu chính là kẻ bên ngoài.”

Đại trưởng lão khẽ gật đầu.

“Đồng ý.”

Thẩm Tâm cười cười, nói với người trung niên ở bên cạnh.

“Lục đệ, lần này đệ đã có cơ hội rồi, cơ hội để lập danh, xử lý cái tên Sở Vĩnh Du này, cho dù cuối cùng không nhận được phần thắng thì tuyệt đối có thể có cả danh và lợi.”

Thẩm Trung là lục đệ trong gia đình, nhếch miệng cười một tiếng.

“Anh cả, yên tâm đi, có một vài gia tộc đều là những người nhát gan, làm sao có thể so sánh với nhà họ Thẩm của chúng ta.”

Nói xong, Thẩm Trung liền đi đến gần Sở Vĩnh Du, trong mắt đầy vẻ khinh thường, chỉ là một kẻ ở bên ngoài mà cũng muốn kiếm chén canh ở đại chiến Thiên Tuyển? Đúng là buồn cười.

Trong lòng của bọn người nhà họ Yến ở bên kia đều đang cười không dứt, mặc dù không biểu lộ ở trên mặt, nhưng mà chẳng mấy chốc, chắc có lẽ là gia chủ Thẩm Tâm phải mở rộng tầm mắt.

Thẩm Trung cũng được xem như là một thiên tài, mặc dù tuổi tác lớn hơn Văn Tại Thiên một chút, nhưng mà đã đạt đến cảnh giới Tam bộ Võ Vương, cũng xem như có thể tự hào.

“Sở Vĩnh Du, Thẩm Trung tôi đây không giống với một vài tên hèn nhát, nếu như cậu tiếp tục kiên trì, tôi sẽ không nương tay mà đánh chết cậu. Đến lúc đó, cậu chắc chắn không có cơ hội cầu xin tha thứ, cho nên trước khi đại trưởng lão vẫn còn chưa tuyên bố trận chiến bắt đầu, chắc là cậu hiểu mình phải làm như thế nào mà nhỉ?”

Dự tính của Thẩm Trung rất đơn giản, không phải là nhà họ Yến chủ động nhận thua với Sở Vĩnh Du đó à, vậy thì nếu như Sở Vĩnh Du đối mặt với mình, chưa đánh đã chạy. Ha ha, chẳng phải ông ta lại càng thêm vinh dự ư? Từ đó về sau, nhà họ Yến thấy người nhà họ Thẩm bọn họ, chắc có lẽ là không thể ngẩng đầu lên được.

Đối với lời này, Sở Vĩnh Du không thèm trả lời, dựa theo cách nói của ông Tần, cần phải cảnh cáo hai gia tộc. Đầu tiên là nhà họ Yến, còn lại chính là nhà họ Thẩm, đây cũng là lý do tại sao mà lúc mới đến đây anh đã mở miệng hỏi Văn Tông Miểu rằng nhà họ Thẩm là bên nào.

Nhà họ Yến đã phải trả giá vì sai lầm của mình, còn lại chính là nhà họ Thẩm, hơn nữa, dựa vào cách nói của ông Tần, nếu như nhà họ Yến được ví von như là xem mạng người như cỏ rác, làm xăng làm bậy, vậy thì nhà họ Thẩm phải đến mức chết.

“Ha ha, xem thường tôi à, vậy thì đừng có trách tôi không khách khí.”

Nhìn thấy Sở Vĩnh Du không trả lời, thậm chí mắt còn không thèm nhìn thẳng vào ông ta, Thẩm Trung nổi giận, sát cơ trong lòng nổi lên bốn phía. Chỉ chờ đại trưởng lão ra lệnh một tiếng, ông ta sẽ giải quyết Sở Vĩnh Du ngay tức thì.

Trong số tám vị trưởng lão còn sót lại, Hồng trưởng lão thở dài, chỉ có thể nói là nhà họ Thẩm tự mình tìm cái chết.

Nhưng mà ông ta là trưởng lão Long Môn, đêm hôm đó Sở Vĩnh Du liên tục giết chết hai đại Võ Vương của nhà họ Yến, hùng hổ dọa người như thế. Lúc đó ông ta không cảm thấy có chuyện gì, nhưng mà sau này rốt cuộc ông ta cũng đã hiểu rõ, tất cả đều có nguyên nhân.

Hoặc là Sở Vĩnh Du làm như vậy không chỉ đơn thuần là vì Vưu Hân Diễm, mà là nhận được mệnh lệnh nào đó hoặc là ám chỉ nào đó, bởi vì làm sao mà nhóm trưởng lão không biết những chuyện mà nhà họ Yến và nhà họ Thẩm đã làm trong mấy năm nay.

Cho nên, lúc này Thẩm Trung tự chui đầu lên, vậy thì cũng đáng đời.

Lúc này, đôi môi của đại trưởng lão khẽ chuyển động.

“Bắt đầu đi.”

Trong nháy mắt ba chữ này vừa mới rơi xuống, Thẩm Trung đang muốn hành động, lại quỷ dị phát hiện chẳng biết từ lúc nào Sở Vĩnh Du đã xuất hiện trước người ông ta.

Tốc... tốc độ gì đây? Là ảo giác à?