Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 662: Đã gặp siêu nhân chưa



“Mẹ nó, ai dám động vào một cái thử xem, đến, có gan thì bước qua xác ông đây!”

“Đúng vậy, nếu như mấy người không sợ có mạng người, vậy thì cứ lái xe đi!”

“Chỉ cần ở chỗ thôn Tân Thắng chúng tôi, tất cả việc công trường đều phải do người thôn chúng tôi tham gia, nếu không, không có cửa đâu!”

Chỗ rẽ vào đường đi vào nhà xưởng duy nhất, mười mấy thôn dân, cầm xẻng sắt, dao vân vân, chặn đoàn xe đằng sau cùng với các loại máy móc cơ giới như máy móc khai thác,máy xúc đất v.v.

Chiếc xe đi đầu căn bản không dám nhúc nhích chút nào, bởi vì bên dưới bánh xe có người nằm, động một cái, sẽ nghiền qua thân người, bọn họ cũng không dám làm ra mạng người.

Sở Vĩnh Du lái xe dẫn theo Phồn Hoa, Lục Côn và Báo Đốm theo sau, nhìn qua chính là cảnh tượng như vậy.

Xuống xe, Báo Đốm bất đắc dĩ nói.

“Anh Sở, bọn em cũng không ngờ lại gặp chuyện như vậy.”

Sở Vĩnh Du nở nụ cười.

“Ha ha, xem ra cậu và Lục Côn thật sự rửa tay gác kiếm rồi, trường hợp như vậy nếu như là trước kia, đối với hai người mà nói cũng không khó xử lý.”

Nghe nói như thế, Lục Côn cười khổ.

“Anh Sở, cũng không thể nói như vậy, bọn em cũng đã hỏi thăm qua rồi, thôn dân Tân Thắng này hung hãn, phàm là bất kỳ công trình nào trong phạm vi thôn, nhất định phải cho bọn họ tham gia, trước kia cũng có người thử dùng thủ đoạn gì đó, nhưng cuối cùng cũng thất bại.”

Gật gật đầu, Sở Vĩnh Du bước một bước ra nói.

“Mấy người ai cầm đầu, chúng ta nói chuyện.”

Những thôn dân kia lập tức quay đầu nhìn sang, lúc này mới yên tĩnh lại.

Rất nhanh, một người đàn ông trung niên, cầm xẻng sắt trong tay, đi đến trước mặt Sở Vĩnh Du.

“Chính là tôi, chuyện cải tạo nhà xưởng, cậu có thể định đoạt?”

“Đương nhiên, nếu như mấy người không ngăn cản nữa, mỗi gia đình thôn Tân Thắng có thể nhận được ba mươi triệu, không phải làm gì.”

Dưới cái nhìn của Sở Vĩnh Du, đây là chuyện trời đất gì đó, không có vấn đề gì, nhưng ai biết được, những thôn dân này không phản ứng chút nào, thực tế người trung niên này, lại liên tục cười lạnh.

“Mỗi hộ 30 triệu? Thôn Tân Thắng chúng tôi cũng chỉ có 50 hộ, mới 1 tỷ rưỡi đã muốn đuổi chúng tôi? Nằm mơ!”

Sở Vĩnh Du nhíu mày, Báo Đốm vội vàng đến gần thầm thì nói.

“Anh Sở có chút không biết, những thôn dân này mỗi lần có công trình, các loại tưới nước, công trình máy móc vân vân, nếu như để bọn họ làm, cả công trình có thể lời không ít tiền, chiêu này không thể thực hiện được. Vấn đề mấu chốt là, trình độ chuyên nghiệp của bọn họ rất kém, chẳng những ảnh hưởng đến tiến độ của công trình, mà chất lượng cuối cùng cũng thật sự là…”

Chỉ có thể nói là lòng tham không đáy rồi, tin rằng những người đi trước, tiền cũng đã cho không ít, hơn nữa với điều kiện của Sở Vĩnh Du đã vô cùng phóng khoáng rồi, bọn họ thật sự cái gì cũng không làm, nhận được 30 triệu, còn có gì không đủ?”

Nhà xưởng bỏ hoang, anh là muốn làm thành doanh địa của Tạc Thiên Bang, đương nhiên không thể có chút qua loa, công ty kiến trúc của Lục Côn và Báo Đốm, chẳng qua là cải tạo giai đoạn trước không quá phức tạp, sau này anh nhất định còn phải mời nhà thiết kế, chế tạo lại toàn diện.

“Tiền của chúng tôi cũng không phải là gió thổi đến, có thể lấy ra một tỷ rưỡi, đã là xem như hết lòng giúp đỡ, nếu như mấy người không cần, tôi cũng không còn cách nào.”

Nhìn thấy Sở Vĩnh Du đi về phía trước, tay phải người đàn ông đung đưa, lại có hai người nằm trước mặt xe.

“Cậu không dám đưa công trình cho chúng tôi, cậu cũng thử nghiền qua người đi, tôi thật đúng là không tin, ban ngày ban mặt mấy người dám giết người?”

Người đàn ông trung niên nắm chắc thắng lợi trong tay, dùng cách này, ông ta đã lấy được không ít tiền, chia cho các thôn dân đều là những khoảng nhỏ, ông ta mới là người thắng cuối cùng.

Những thôn dân khác đương nhiên cũng nghĩ như vậy, sau khi nhận được ngon ngọt từ lần lấy được công trình đầu tiên, thật sự cảm thấy quá lời.

Lúc này, Sở Vĩnh Du đi đến bên hông chiếc xe đầu tiên, lớn tiếng nói.

“Tất cả tài xế xuống xe.

Lập tức, anh nhìn về phía người đàn ông trung niên và một đám thôn dân, mỉm cười.

“Mấy người đã từng thấy siêu nhân chưa?”

Những người khác còn không hiểu lời này có ý gì, đột nhiên nhìn thấy Sở Vĩnh Du một tay nấm lấy đầu một chiếc xe vận tải, sau đó cả người nhảy về phía sau.

Một giây sau, tất cả mọi người há to miệng, quả thật không tin được những gì nhìn thấy.

Chỉ thấy Sở Vĩnh Du nhảy qua, cả người lẫn xe đều bị nâng lên, sau khi nhảy vọt qua thôn dân và xe của mình, chậm rãi đặt xe xuống.

Đừng nói những thôn dân kia, cho dù Lục Côn và Báo Đốm đều trực tiếp trợn tròn mắt.

“Mấy người có thể tiếp tục nằm, nhưng sẽ không còn bất kỳ ảnh hưởng gì nữa.”

Cho đến khi Sở Vĩnh Du lần nữa nói ra, đại não của những người này mới bắt đầu phản ứng lại, thậm chí có người khoa trương không ngừng dụi mắt.

Một màn vừa nhìn thấy thật sự quá sức tưởng tượng, đây là một chiếc xe tải nặng hơn mười tấn đó, thế mà…thế mà lại bị nâng lên như vậy? Đầu xe không gãy sao?

Nếu như Sở Vĩnh Du biết có người trong đầu nghĩ vấn đề này, có lẽ cũng sẽ có chút dở khóc dở cười.

“Cái đó…tiền…tiền chúng tôi từ bỏ.”

Người đàn ông trung niên thật sự bị giật mình, cái này đã vượt quá nhận biết, để lại một câu nói rồi vội vàng chạy, những thôn dân thấy thế cũng đâu còn dám ở lại, đều lập tức chạy đi không còn bóng dáng.

“Anh Sở, như vậy được không?”

Đôi mi thanh tú của Phồn Hoa nhíu lại, thể hiện sức mạnh trước mặt dân chúng như vậy, mặc dù vừa rồi vì rung động nên không ai lấy điện thoại ra ghi hình chụp ảnh, nhưng một truyền mười mười truyền trăm, cũng sẽ tạo thành khủng hoảng.

“Không sao, tôi biết mình đang làm gì.”

Sáng sớm hôm sau, ông cụ Tần gọi điện thoại cho anh, bảo anh nhanh chóng đến Vân Kinh một chuyến, trong điện thoại, nói đến một quan niệm hoàn toàn mới chuẩn bị tuyên bố trong nước, đó là toàn dân tập võ.

Sở Vĩnh Du mặc dù nghĩ mãi không ra, nhưng mà ít nhiều gì cũng biết cuộc sống xưa nay, dường như sắp bị đánh vỡ.

Nhoáng một cái đã qua hai ngày, Sở Vĩnh Du đều ở bên cạnh vợ con, bởi vì Đồng Ý Yên biết Sở Vĩnh Du sắp phải đến Vân Kinh một chuyến, cho nên tạm thời không đến công ty.

“Bà xã, anh đi đây, phía bên công ty, em cũng đừng bỏ nhiều tinh lực quá, nhiệm vụ chủ yếu bây giờ của em, là theo chân Tiên Khách Nam Thai học võ cho tốt.”

Hôm đó, ở cửa nhà, Đồng Ý Yên nhìn thấy Sở Vĩnh Du trịnh trọng dặn dò như vậy, vội vàng gật đầu.

“Ừm, em biết rồi, anh đi đường cẩn thận.”

Đến cửa khu nhà, Phồn Hoa và Ngô Siêu đã đang đợi, lên xe, lập tức đi về phía sân bây, mục đích đương nhiên là tổng bộ liên minh dị năng.

Bây giờ gia tộc Quang Thứ lại lần nữa xảy ra vấn đề, Sở Vĩnh Du cũng không còn trông cậy vào được, cũng may là Mặc Lục ở trong nhà, mới là an ủi lớn nhất, nhưng dù sao Mặc Lục cũng chỉ có một con, có đôi khi không thể phân thân được, cho nên nhanh chóng tăng công tích lên, Lương Nhân Cốc đã là thế phải làm.

Liên minh dị năng, Sở Vĩnh Du cũng không để trong lòng, hẳn là chuyện nước chảy thành sông, chính thức làm anh để ý, là hành trình đến tổng bộ Yêu tà sau đó, lời hứa đã từng chỉ trời mà lập cũng nên thực hiện rồi.