Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 669: Tượng điêu khắc



Tổng bộ Yêu Tà, nhất định có loại vũ khí nóng phòng không, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, nhỡ đâu thật sự bị bắn rơi, người của tổ chức không phải mất mạng hết sao?

“Quay lại?”

Câu nói của Sở Vĩnh Du khiến những người vừa tới sững sờ, nhưng anh ta cũng không dám hỏi nhiều vì Jonas đã dặn bọn chúng Sở Vĩnh Du bảo làm gì thì bọn chúng làm theo đúng như vậy là được.

Sau đó, anh ta lập tức nhìn thấy một cảnh tượng mà cả đời này anh ta cũng không quên được.

Sở Vĩnh Du và Phồn Hoa mở cửa an toàn của máy bay rồi cứ như vậy nhảy thẳng xuống dưới.

Mặc dù bên dưới là biển nhưng sức sát thương vô cùng lớn, người nhảy từ trên cao xuống nhất định chỉ có một con đường chết.

“Trời ạ! Đúng là nhìn thấy quỷ!”

Anh ta vội vàng đóng cửa khoang máy bay lại, anh ta cũng không muốn nghĩ nhiều, dù sao những gì nên làm thì anh ta cũng đã làm.

Chiếc máy bay quay đầu trở lại, còn Sở Vĩnh Du và Phồn Hoa đã đáp được xuống mặt biển.

“Anh Sở, hòn đảo đó là tổng bộ của Yêu Tà sao?”

Phồn Hoa phóng mắt nhìn ra xa, cô ta mơ hồ có thể cảm nhận được sát khí như có như không trên người Sở Vĩnh Du.

“Ừm, Phồn Hoa, sau khi lên đảo thấy người là giết, không phải nói nhiều.”

“Vâng!”

Nghe Sở Vĩnh Du dặn dò như vậy, ánh mắt Phồn Hoa bùng lên sức nóng trước đây chưa từng có, thật sự đã lâu lắm rồi cô ta không được giết người một cách thoải mái như vậy.

Tổ chức Yêu Tà kia có thể khiến Sở Vĩnh Du phải giết hết không tha như vậy cũng là vì đã làm quá nhiều chuyện táng tận lương tâm.

Hai người lướt đi trên biển, tốc độ vô cùng nhanh, hòn đảo xa xôi trước mặt dần dần hiện ra trước mắt.

“Anh Sở, là ngư lôi.”

Khi đang tiến về phía đó, Phồn Hoa lên tiếng, mười mấy quả ngư lôi từ bên dưới mặt nước phía trước lao đến. Người bình thường không nhìn thấy nhưng không có nghĩa là Sở Vĩnh Du và Phồn Hoa không thấy.

“Tổng bộ của Yêu Tà thật sự đã chuẩn bị vũ khí nóng hạng nặng, có sức sát thương lớn.”

Khi quả ngư lôi tới gần, Sở Vĩnh Du và Phồn Hoa cùng nhảy lên.

Bùm bùm bùm!

Ngay lập tức, những tiếng nổ không ngừng vang lên bên tai, nước biển dâng lên thành những ngọn sóng cao mười mấy mét, có thể thấy những quả ngư lôi này không phát nổ khi tiếp xúc mà là kiểu điều khiển từ xa.

Hai người nhảy lên cao, đón đầu hai người là mấy chục quả tên lửa hành trình đang phóng tới, trong đó còn có hỏa lực của súng máy hạng nặng, tạo thành một màn mưa bom bão đạn.

Mặc dù Sở Vĩnh Du và Phồn Hoa ở trên không nhưng cơ thể hai người không ngừng chuyển động, không một viên đạn nào bắn trúng bọn họ,

Trước khi những quả tên lửa hành trình phóng đến, cơ thể đang rơi xuống của hai người đột nhiên tăng tốc giống như dưới chân có buộc thêm mấy tấn đồ đạc, khiến những tên lửa kia chỉ ầm ầm bay qua.

“Tên lửa tầm nhiệt, Phồn Hoa, giải quyết đi!”

Sau khi mười mấy quả tên lửa bay qua, tất cả chúng đều quay lại, tấn công về phía hai người.

Sau khi nhận được lệnh, Phồn Hoa quay người, tung một chưởng vào không trung.

Một âm thanh lớn vang lên, tất cả mười mấy quả tên lửa tầm nhiệt đều nổ tan tành giữa không trung.

Trên đảo, tất cả mọi thành viên của Yêu Tà nhìn thấy cảnh tượng này đều trợn mắt, há hốc mồm, đột nhiên bọn chúng phát hiện ra sức lực của con người có thể đáng sợ như vậy.

“Đến phòng an toàn, mấy người không phải là đối thủ của hai người bọn chúng.”

Những thành viên của Yêu Tà tham gia phòng ngự nhìn về phía một người không biết xuất hiện từ bao giờ, vội vàng chào hỏi cung kính.

“Vâng thưa Đệ nhất tà tính đại nhân.”

Đó là một người đàn ông nước R bộ dạng xấu xí, cũng là Đệ nhất tà tính trong số Thập đại tà tính của Yêu Tà, thực lực vô cùng đáng sợ.

Nhìn thấy Sở Vĩnh Du và Phồn Hoa không ngừng đến gần, khóe miệng Đệ nhất tà tính hơi nhếch lên.

“Sở Vĩnh Du, cuối cùng cậu cũng tới, Yêu Tôn đại nhân đã chờ từ lâu, hôm nay chính là ngày chết của cậu. Từ trước đến nay không có một người nào có thể khiến Yêu Tà chúng tôi phải dừng hết mọi hoạt động của mình, từ trước đến nay chưa từng có ai.”

Mấy phút sau, cuối cùng Sở Vĩnh Du và Phồn Hoa cũng lên bờ, đặt chân lên vùng đất của tổng bộ Yêu Tà.

Không nói nhảm một câu nào, hai người đi về phía trước bằng một tốc độ cực nhanh. Theo tin tình báo bọn họ nhận được trước đây, Yêu Tôn đang ở bên trong một pho tượng trên một điểm cao hơn 50m ở trung tâm hòn đảo.

Bọn họ đi qua một cánh rừng, trên đường không nhìn thấy một người nào, Phồn Hoa không khỏi cảm thấy kỳ lạ.

“Anh Sở, thành viên của Yêu Tà không phải là chạy hết rồi chứ?”

Sở Vĩnh Du lắc đầu.

“Không đâu, sau khi nhận được những thông tin đó tôi đã báo cho ông Tần, đất nước tuyên bố những quốc gia liên minh khác cũng đang tiêu diệt thành viên của Yêu Tà. Bọn chúng chỉ có thể thu mình vào cái mai rùa bên trong tổng bộ, có lẽ là không muốn những thành viên dưới trướng đâm đầu vào chỗ chết nên trốn hết cả rồi.”

Cuối cùng cũng tới một nơi trên mặt đất toàn là bụi gai, không còn vật gì che khuất nữa, bức tượng cao 50 mét trong hình dung xuất hiện trước mắt.

Bức tượng đó hình người, hai tay mở rộng giống như đang ôm gì đó, khuôn mặt không có mặt mũi, như một người không có mặt.

Lúc này, một người đàn ông cao lớn trọc đầu người nước ngoài xuất hiện trước mắt, khuôn mặt nở nụ cười nham nhở, giọng nói ầm ầm như chuông.

“Ta là Đệ nhị tà tính của tổ chức Yêu Tà, Sở Vĩnh Du, nếu như cậu dám đến tổng bộ của tổ chức Yêu Tà chúng ta thì căn bản không cần Yêu Tôn ra tay, một mình ta cũng có thể…”

Chưa nói xong, Phồn Hoa đã tung một chưởng, tên đàn ông đầu trọc cao to nổ tung trên không trung, máu phụt xuống bụi gai bên dưới.

Đệ nhất tà tính đứng bên dưới pho tượng, ánh mắt không có chút bi thương nào, ngược lại còn khẽ lắc đầu.

“Đồ ngu xuẩn, ta còn không dám ra tay mà ngươi dám? Sở Vĩnh Du thì chỉ có một mình Yêu Tôn mới có thể đối phó được thôi.”

Sở Vĩnh Du dừng lại cách bức tượng một trăm mét, bởi vì tự nhiên phần bụng của bức tượng xuất hiện một cái lỗ.

Bên trong cái lỗ đen sì đó, ánh sáng tỏa ra khắp mọi nơi, một người từ từ đi ra từ trong đó.

Sau khi đi ra hẳn, người đó ngẩng đầu lên nhìn ánh mặt trời sau đó lầm bầm gì đó.

“Hầy, đúng là nghèo đói, không được chút lợi lộc gì.”

Sau đó, ánh mắt nhìn về phía Sở Vĩnh Du đứng cách đó khoảng một trăm mét, người kia kinh ngạc, để lại một câu rồi không thấy bóng dáng đâu.

“Ngoan ngoãn, đến sớm vậy sao? Đúng là không đúng lúc.”

Đệ nhất tà tính bên dưới bức tượng thậm chí còn không cảm nhận được bên trên có người, ông ta chỉ nghe thấy tiếng nói, còn cho rằng Yêu Tôn đại nhân đã xuất hiện.

Còn biểu cảm của Sở Vĩnh Du lại vô cùng kỳ quái.

Bởi vì nếu như anh không nhìn nhầm thì người vừa nãy vừa đi ra khỏi phần bụng của pho tượng kia chính là Tôn Tiểu Bàn.

Không, anh tuyệt đối không thể nhìn nhầm được, đó chắc chắn chính là Tôn Tiểu Bàn.

Nhưng vấn đề là vì sao Tôn Tiểu Bàn lại xuất hiện ở tổng bộ của Yêu Tà? Lại còn ở bên trong pho tượng mà chỉ có một mình Yêu Tôn mới có thể sống được?

“Anh Sở, người vừa nãy... có phải là gã béo đã tìm em gái tôi ở Hội sở Vân Thăng ở Cửu Long Vực không?”

Đến cả Phồn Hoa, đây cũng là lần đầu tiên cô ta nhìn nhầm.

“Có lẽ là vậy, tạm thời không quan tâm chuyện này vội, Tôn Tiểu Bàn vô cùng thần bí, cứ tập trung vào chuyện của mình là được.”

Đúng lúc đó, một luồng ánh sáng lại xuất hiện từ bên trong động huyệt đó, ngay sau đó một người đeo mặt nạ xuất hiện. Mặt nạ trông giống như ma quỷ, không biết là quái vật hay ma thần gì.

“Cung nghênh Yêu Tôn đại nhân.”

Đệ nhất tà tính thấy vậy, lập tức quỳ một gối xuống đất, trong lòng hớn hở bởi vì Sở Vĩnh Du chuẩn bị phải chết.