Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 681: Mất hết can đảm



Tây Lân là một khu quản chế rất nghiêm ngặt, bất cứ máy bay nào, cho dù là máy bay chiến đấu thì cũng không cho phép bay ngang qua, nếu không sẽ bị hệ thống phòng không được bố trí ở mặt đất trực tiếp đánh rơi.

Buổi trưa, có một chiếc máy bay tư nhân đáp cánh ở sân bay Nghĩa Thành, máy bay vừa mới dừng hẳn, phía dưới đã có mấy chiếc suv cờ đỏ chờ ở đó.

Cửa khoang mở ra, Sở Vĩnh Du và Đồng Ý Yên cùng xuất hiện, người kia ôm Hữu Hữu một mặt ngơ ngác, mà Mặc Lục cũng đi theo cùng, nó đang nằm ở trên vai của Sở Vĩnh Du.

Có thể là bởi vì tình huống của Hữu Hữu, cho nên trông nó rất ủ rũ.

“Thưa ngài.”

Đứng ở phía dưới là một người đàn ông trung niên, trực tiếp hành lễ với Sở Vĩnh Du, là người do lão Tần đã sắp xếp. Nếu không, cho dù Sở Vĩnh Du có được danh xưng chiến phần nước R, có muốn đến Tây Lân thì cũng là chuyện tuyệt đối không thể.

“Được, đi thôi.”

Lên xe, Sở Vĩnh Du có hơi không dám nhìn Hữu Hữu, có vẻ như là tâm trạng của anh vô cùng không bình thường, đến bây giờ anh với Đồng Ý Yên vẫn không gục ngã là bởi vì ở Tây Lân có sư phụ của anh, vẫn còn có chút hy vọng sống sót.

Về phần Đồng Thế Tân và Tư Phu, Đồng Ý Yên đã nói dối với bọn họ là muốn đưa Hữu Hữu đi du lịch một đoạn thời gian, làm sao dám nói cho bọn họ sự thật. Hai người lớn tuổi rồi, căn bản không có cách nào chấp nhận đả kích như thế.

“Vĩnh Du..."

Nhỏ giọng gọi một tiếng, tay của Đồng Ý Yên cầm lấy tay Sở Vĩnh Du, giống như là làm vậy thì cô mới có thể yên tâm được một chút.

“Bà xã, anh tin là Hữu Hữu chắc chắn có thể khôi phục.”

An ủi vợ mình một câu, Sở Vĩnh Du đặt hết hi vọng và niềm tin lên trên người sư phụ mình.

Xe không ngừng chuyển động, dần dần chỉ còn lại sa mạc mênh mông vô bờ.

Lại một tiếng đồng hồ nữa trôi qua, bên trong sa mạc lại xuất hiện rất nhiều công trình, giống như là một khu căn cứ, lại giống như là một thị trấn.

“Thưa ngài, đây chính là căn cứ của chúng tôi, bởi vì bí mật cho nên vợ của ngài chỉ có thể đợi ở đây, không có cách nào đến chỗ của ngài Phong Thánh được.”

Chiếc xe dừng lại, người đàn ông trung niên ngồi bên ghế lái phụ mở miệng nói, Đồng Ý Yên vội vàng bắt lấy cánh tay Sở Vĩnh Du.

“Không được! Vĩnh Du, em nhất định phải đi cùng!”

Sở Vĩnh Du thở dài, dịu dàng nói.

“Bà xã à, chuyện liên quan đến cơ mật quốc gia, không được sự cho phép, có anh ở đây, anh đảm bảo với em, em tin tưởng anh đi.”

Do dự một hồi lâu, Đồng Ý Yên mới buông lỏng cánh tay Sở Vĩnh Du ra, nước mắt lại rơi xuống một lần nữa, cô hôn hôn lên mặt của Hữu Hữu, không nỡ mà đưa cô bé cho Sở Vĩnh Du.

“Em chờ anh.”

Xuống xe, có người đưa Đồng Ý Yên vào một căn phòng trong một tòa nhà 9 tầng để nghỉ ngơi.

“Thưa cô, cô có thấy cái tường cao ở phía xa xa đó, nơi đó chính là nơi mà ngài ấy muốn đến.”

Đồng Ý Yên nâng mắt nhìn lên, quả nhiên ở phía xa xa có một bức tường cao, cao bao nhiêu cô không có cách nào phán đoán được. Nhưng mà bây giờ trong lòng của cô đang không ngừng cầu nguyện cho con gái mình, những chuyện khác không có liên quan gì đến cô.

Ở một bên khác, xe không ngừng chạy đến chỗ tường cao, đương nhiên Sở Vĩnh Du cũng đã nhìn thấy, anh có thể nhìn ra được nó cao khoảng 100 mét, hơn nữa còn có một cái đỉnh. Nếu như anh đoán không sai, thứ được nó bao quanh chắc chắn là một cái trùng động.

Cái trùng động chỉ có đường kính khoảng hai mươi mét, vậy mà lại dùng một bức tường cao 100 mét để phủ kín, có thể thấy được tầm quan trọng của nó. Hơn nữa, đứng từ ở đây đã có thể nhìn thấy được các loại vũ khí nóng, còn có nhiều loại tên lửa khác nhau.

Đến gần bức tường, Sở Vĩnh Du ôm Hữu Hữu bước xuống xe, Mặc Lục cũng trốn vào trong quần áo của anh.

Sau khi giao phó mệnh lệnh xong, dưới bức tường màu đen cao trăm mét đột nhiên có một cánh cửa mở ra.

Đứng từ ở đây có thể nhìn thấy được ở bên trong là một mảnh đèn đốt sáng trưng.

“Thưa ngài, chúng tôi không có quyền vào đó, mời ngài.”

Người đàn ông trung niên lại hành lễ lần nữa, Sở Vĩnh Du nói một tiếng cảm ơn, sau đó ôm Hữu Hữu đi vào trong.

Mới vừa đi vào, cánh cửa này đóng lại, lúc này, Sở Vĩnh Du rung động đứng yên tại chỗ.

Chỉ nhìn thấy ở chính giữa khu vực được bức tường cao bao phủ có xuất hiện một cái hố đen với đường kính khoảng hai mươi mét, ở phía trong đen kịt một mảnh, thỉnh thoảng còn có màu tím xuất hiện.

Nhất là màu đen khiến cho người khác hoa mắt, nhưng mà mắt thường lại có thể nhìn rõ sự chuyển động của nó, cực kỳ quỷ dị.

Ở miệng trùng động có năm người đang ngồi, giống như là chóp của một ngôi sao năm cánh.

Mà người đang đối diện với trùng động vỏn vẹn chỉ có một bóng lưng, Sở Vĩnh Du biết đó chính là Phong Thánh Vô Phong Tử, người mà anh ngày đêm mong nhớ.

Trong bốn người còn lại, còn có lần trước Sở Vĩnh Du đến Bàn Thiên môn, sư phụ chân lùn của Vương Minh Minh quyết định số người cuối cùng đến Tây Lân.

Nhìn từ góc độ này, bốn người bọn họ như đang nhắm mắt trầm tư, thật ra thì Sở Vĩnh Du có thể cảm nhận được rõ ràng sức mạnh trong cơ thể của bọn họ đều đang liên tục không ngừng chảy xuôi, có lẽ chính là trận pháp mà lão Tần đã nói.

Đối với trận pháp, Sở Vĩnh Du cũng rất mông lung, cái đó chính là đồ vật trong truyền thuyết, võ giả cũng có thể ngược về thời cổ đại, cũng coi như là được truyền lại, nhưng mà trận pháp... thật sự có chút mông lung.

Lúc anh muốn cất bước đi lên phía trước, đột nhiên cái trùng động rõ ràng không có gì thay đổi lại có mười mấy người, đếm sơ sơ một hồi, vậy mà lại có hơn mười sáu người.

Từ khí thế tản ra quanh người bọn họ, bọn họ là Võ Vương.

Nhưng mà một khắc sau, mười mấy người này còn chưa kịp động thủ thì giống như bị một nguồn lực vô hình nào đó tấn công, thân thể đồng loạt vỡ ra, biến thành đống cát tản mát trên mặt đất.

Sở Vĩnh Du nhìn thấy mà trợn mắt há hốc mồm, đây chính là cái được gọi là trận pháp đó à? Thật sự đáng sợ và quỷ dị, mười mấy Võ Vương trong chớp mắt liền bị tiêu diệt hết tất cả.

Càng khiến cho người ta khó hiểu đó chính là tại sao những người này giống như lão Tần đã nói, những người có gương mặt như người nước R giống anh, không phải là máu me văng khắp nơi, mà là biến thành đất cát vàng.

“Đồ nhi, đã đến rồi, còn không nhanh qua đây?”

Đang suy nghĩ, giọng nói của Phong Thánh lại truyền tới, Sở Vĩnh Du vội vàng bước đến.

Đi đến gần, bởi vì Vô Phong Tử không thể rời khỏi trận pháp, mỉm cười ngẩng đầu nhìn lên, lại đột nhiên ngơ ngẩn cả người.

“Đứa nhỏ? Vĩnh Du, có chuyện gì vậy?”

Đương nhiên Vô Phong Tử biết mấy ngày nữa Sở Vĩnh Du sẽ đến gặp ông ta, nhưng mà có làm như thế nào cũng không ngờ tới anh cũng sẽ dẫn con gái Hữu Hữu đến đây, nhất là trạng thái hiện tại của Hữu Hữu rất không bình thường.

Bịch.

Sở Vĩnh Du đột nhiên quỳ gối với Vô Phong Tử, cố nén đau lòng mà nói.

“Sư phụ, đồ nhi bất hiếu.”

Xảy ra tình huống như thế, Vô Phong Tử sao có thể ngồi yên được nữa, tay phải phất một cái, một người đàn ông đang đứng ở cạnh vách tường vụt một phát di chuyển tới, xem như là thay thế vị trí của Vô Phong Tử.

Đỡ Sở Vĩnh Du dậy, Vô Phong Tử nhỏ giọng nói.

Hữu Hữu sao thế?”

Mấy năm nay, đây là lần đầu tiên mà ông ta nhìn thấy Sở Vĩnh Du như thế này, thật sự là lần đầu tiên.

“Con bé..."

Sau khi Sở Vĩnh Du nói xong mọi chuyện, trong mắt của Vô Phong Tử tràn đầy lửa giận.

“Tứ Tôn? Chỉ là Tứ Tôn mà cũng dám làm tổn thương con của đồ nhi ta, thật sự cho rằng Phong Thánh này không thể làm gì được à?”

Nói xong, Vô Phong Tử thở dài.

“Nhưng mà đồ nhi, sư phụ cũng không biết phải cứu Hữu Hữu như thế nào.”

Cái gì!

Sở Vĩnh Du lảo đảo lui về phía sau mấy bước, lúc này, anh như mất hết cả can đảm.

Chẳng lẽ thật sự chỉ có thể nhìn con gái của mình chết đi à!