Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 687: Chuyện nhỏ



“Anh! anh đang nói tào lao cái gì vậy chứ? Một năm nay anh rể đều ở bên cạnh Hữu Hữu, làm gì có thời gian để chơi đùa chứ? Anh cho rằng ai cũng không biết xấu hổ giống như anh, đều là Tiên Thiên võ giả mà còn đi chơi truyền nhân của rồng, thật tình..."

Lúc này, Thượng Quan Yến Nhi nói Thượng Quan Vô Địch một câu, người kia đỏ mặt nhưng mà vẫn kiên trì.

“Yến Nhi, em nói như vậy đâu có được, không biết là ai đã tạo ra thuật chiến đấu tổng hợp toàn dân, cho dù anh đã là Tiên Thiên võ giả, trong số chín cấp kỹ năng chiến đấu, anh chỉ mới có qua được hai cấp mà thôi, còn chưa thông thạo cho lắm. Cho nên mới nói, anh là Tiên Thiên võ giả thì như thế nào, trong truyền nhân của rồng vẫn có thứ anh không có cách nào đánh bại mà.”

Nghe nói như thế, Sở Vĩnh Du cười cười, lúc trước khi anh sáng tạo ra thuật chiến đấu tổng hợp toàn dân, anh cũng đã nghĩ đến võ giả trong hiện thực tham gia thì sẽ cảm thấy không có độ khó, cho nên đến cuối cùng anh lại tạo ra kỹ thuật chiến đấu chín cấp, đừng có nói là Tiên Thiên võ giả, cho dù là cảnh giới Võ Vương có muốn hoàn toàn chinh phục được nó thì cũng phải có thiên phú và luyện tập khổ cực, nếu không thì không có cách nào hoàn thành.

“Có thời gian rảnh rỗi thì tôi sẽ lên trò chơi xem một chút.”

Đây là câu trả lời của Sở Vĩnh Du, dù sao thì anh cũng có tham gia vào, vào xem hiệu quả của nó cũng là chuyện nên làm. Hơn nữa, dựa vào tốc độ trước đó của Thượng Quan Vô Địch và Đồng Hiểu Tiêm, bây giờ chắc chắn độ phổ biến của truyền nhân của rồng rất không tệ.

Mấy phút sau, Hữu Hữu tỉnh lại, nhìn ánh mắt của mọi người trong nhà, thậm chí mẹ cùng với dì út của mình còn đang khóc, cô bé không khỏi nghi ngờ.

“Mẹ ơi, con cảm thấy con đã ngủ lâu lắm rồi, tại sao mọi người lại khóc vậy ạ? Là ai đã bắt nạt mọi người hả, để ba đi đánh người xấu đi, hừ hừ.”

Thấy như vậy, Đồng Ý Yên và Đồng Hiểu Tiêm vội vàng lau nước mắt, cố nén xúc động ôm chặt Hữu Hữu.

Cho dù là Sở Vĩnh Du, hốc mắt cũng ẩm ướt, mặc dù một năm nay mình luôn ở bên cạnh con gái, nhưng mà con gái đều luôn trong cơn ngủ say, đây cũng là lần đầu tiên anh nhìn thấy con gái tỉnh táo mở miệng nói chuyện, giọng nói ấy tuyệt đối chính là âm thanh dễ nghe nhất trên đời này.

Mấy người Thượng Quan Vô Địch cảm thán Sở Vĩnh Du biến mất một năm trời, không đơn thuần là Ngu Thư Di kết hôn, Đồng Hiểu Tiêm và Tân Tằng, còn có Hà Tiểu Mông và Thượng Quan Yến Nhi, bọn họ đều đã kết hôn hết rồi. Mặc dù bỏ qua rất nhiều chuyện mừng, nhưng mà Hữu Hữu có thể bình an trở về, đó mới là điều quan trọng nhất.

Bởi vì nhiều người, cho nên Sở Vĩnh Du gọi điện thoại cho ba vợ, trực tiếp đến Thiên Hi Các của Ngu Thư Di ăn cơm, nếu như nấu cơm ở nhà thì lâu lắm.

Một nhóm người đi đến Thiên Hi Các, đã gọi điện thoại cho Ngu Thư Di và Quan Phấn, bọn họ đang chờ mọi người ở cửa.

Nhìn thấy Sở Vĩnh Du xuất hiện, Ngu Thư Di trực tiếp ôm anh một cái, biểu cảm có chút kích động.

“Vĩnh Du, tôi nhớ cậu muốn chết đi được.”

Đều biết tính cách của Ngu Thư Di, cho nên Quan Phấn và Đồng Ý Yên không để ý, sau đó lại ôm lấy Hữu Hữu, cho dù Ngu Thư Di có tính cách rất cứng rắn mà cũng rơi nước mắt, với mối quan hệ của cô ta và Sở Vĩnh Du, đương nhiên đã sớm xem Hữu Hữu như con gái ruột của mình.

Đi vào phòng ở trên lầu ngồi, Ngu Thư Di còn cảm thán.

“Haiz, Vĩnh Du, cậu đã trở về rồi, đáng tiếc là Lam Mị đột nhiên lại biến mất, đã một năm không có động tĩnh, nếu không thì ngày hôm nay mọi người chúng ta xem như đông đủ.”

Sở Vĩnh Du và Đồng Ý Yên liếc mắt nhìn nhau, đều không nói cái gì, chuyện của Lam Mị bọn họ tạm thời quyết định không nói cho Ngu Thư Di biết, chờ sau này rồi nói sau.

Lần này, Sở Vĩnh Du trở về đương nhiên sẽ bắt đầu tìm kiếm kẻ cầm đầu Lam Mị, làm sao có thể bỏ qua.

Hôm nay, tạm thời anh không có suy nghĩ gì khác, con gái đã ngủ say một năm, đã rời xa vợ mình một năm, chắc chắn phải ở bên cạnh người nhà.

“Vô Địch, trong truyền nhân của rồng, cậu có trình độ gì vậy?”

Trong lúc ăn cơm, Sở Vĩnh Du bỗng nhiên xúc động hỏi một câu, Thượng Quan Vô Địch gãi đầu.

“Tàm tạm thôi, dù sao thì có rất nhiều võ giả đều đang chơi, những người lợi hại đều là những người có thể đạt đến cảnh giới Võ Vương trước bốn mươi tuổi, xem như là một tiêu chuẩn tuyến đầu, có điều là..."

Sở Vĩnh Du ra hiệu tiếp tục, Thượng Quan Vô Địch bất đắc dĩ nói.

“Nhưng mà bang phái đứng đầu trong trò chơi là Huyền Hoàng môn, thật sự rất kinh khủng, mấy người bọn họ ai cũng lợi hại, ngay cả cấp bậc của em mà cũng không thể chen chân vào 99 đường chủ của người ta, chứ đừng nói chi là mười một trưởng lão, môn chủ, còn có ba thái thượng trưởng lão khác. Nếu như không phải trò chơi truyền nhân của rồng xuất hiện, bọn em cũng không biết là ở nước R còn có nhiều võ giả lợi hại như thế.”

Nhíu mày, cái tên Huyền Hoàng môn này, không phải là do Sở Vĩnh Du quá nhạy cảm, trong nháy mắt anh liền nhớ đến mười triệu người đến từ Huyền Hoàng Tinh.

Nếu như là bình thường muốn trở thành bang phái đứng đầu trong truyền nhân của rồng, vậy thì phải là võ giả thành lập, bởi vì bọn họ có thực lực, tiến vào trò chơi, đương nhiên có đẳng cấp xa hơn những người bình thường không có thực lực, kinh nghiệm là con số 0. Nhưng mà Thượng Quan Vô Địch cũng được xem như là một người xuất sắc trong số Tiên Thiên võ giả, thế mà không sánh bằng một đường chủ của Huyền Hoàng môn, chuyện này thật sự có chút khoa trương.

Ồ lên một tiếng, Sở Vĩnh Du không nói gì nhiều, thời đại thay đổi, mình phải thuận theo, trừ phi bạn có thực lực mạnh mẽ có thể thay đổi cả thời đại.

“Vô Địch nói không sai, bây giờ Huyền Hoàng môn xếp thứ nhất không ai có thể rung chuyển, thứ hai là Tạc Thiên Bang cũng vô cùng kinh khủng.”

Ngu Thư Di nói một câu làm biểu cảm của Sở Vĩnh Du trở nên kỳ quái, thật sự cái tên Tạc Thiên Bang này cũng chỉ có Phồn Hoa có thể lấy, những người khác chắc có lẽ là cảm thấy quê muốn chết đi được.

Nhưng mà bây giờ không phải là lúc đi tìm Phồn Hoa.

Buổi tối, có lẽ là do ngủ lâu lắm rồi, cô bé Hữu Hữu cứ luôn giày vò, đến một giờ đêm mới ngủ, làm thời gian hoạt động của Đồng Ý Yên và Sở Vĩnh Du kéo dài rất lâu.

Cả hai rúc vào nhau, Sở Vĩnh Du hỏi.

“Vợ à, anh thấy bây giờ em dừng ở chiến lực đỉnh tiêm võ giả cửu phẩm, cũng nên phá vỡ đến Tiên Thiên võ giả rồi.”

Đồng Ý Yên gật đầu.

“Ừm, thật ra thì đã nói tới chuyện này lâu rồi, sư phụ nói không cần phải nóng nảy, kêu em đợi anh trở về, xem xem có thể thu thập được số Long Mễ vừa đủ để em tu luyện Huyết Hoa Lạc Hà Kinh. Nếu có thể gom đủ, vậy thì con đường tương lai càng thêm sáng lạng.”

Đây là lần đầu tiên Sở Vĩnh Du nghe cách nói này, anh tò mò hỏi.

“Em cần bao nhiêu?”

“Chín nghìn chín trăm chính mươi chín hạt Long Mễ, Vĩnh Du, em biết là rất khó khăn, nếu không được thì thôi.”

Bây giờ Đồng Ý Yên cũng không phải là con non, cô đã biết sự quý giá của Long Mễ, chín nghìn chín trăm chính mươi chín hạt Long Mễ thật sự là một con số lớn, đến nỗi không có cách nào tưởng tượng.

“Sư phụ của em có tám trăm hạt, một năm nay em cũng gom góp được năm mươi hạt, nhưng mà... còn kém rất xa.”

Lúc nó ra năm mươi hạt, Đồng Ý Yên cảm thấy bất lực sâu sắc, ngay cả cái này cô đã phải bán công ty đi, hao phí rất nhiều tiền mới thu được.

Chuyện của con gái làm cô không còn lòng dạ nào tiếp quản công ty, cộng thêm bây giờ cô chú trọng đến võ đạo hơn, lại có chuyện của Lam Mị, cho nên dứt khoát bán nó đi.

Đang rầu rĩ, lời nói của Sở Vĩnh Du làm Đồng Ý Yên ngơ ngác tại chỗ.

“Haha, còn chưa tới mười nghìn hạt, chuyện nhỏ thôi, cứ giao cho chồng của em đi.”