Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 694: Tiểu ác ma



Năm giờ chiều, Sở Vĩnh Du giống như phụ huynh của các gia đình khác, đứng chờ trước cổng trường mẫu giáo Thiên Thiên.

“Anh Sở?”

Một âm thanh vang lên, Sở Vĩnh Du quay đầu sang nhìn, là con trai của chủ tịch trường mẫu giáo Thiên Thiên, Lý Tư. Mới đầu khi nhập học, cũng chính Lý Tư là người đã lén tác động, để con anh được nhập học thẳng.

“Lý Tư à?”

Nhìn thấy Sở Vĩnh Du, Lý Tư vô cùng căng thẳng, hơn một năm không gặp mà anh ta chỉ nhìn qua đã có thể nhận ra Sở Vĩnh Du từ trong đám đông. Cũng chẳng còn cách nào khác, người đàn ông này thật sự quá đặc biệt.

Những người không biết còn tưởng rằng Sở Vĩnh Du chỉ là một người A, B, C, D gì đó bình thường ở bên ngoài nhưng phải biết rằng anh là một người vô cùng đáng sợ.

“Anh Sở đón con sao?”

Hữu Hữu không đi học một năm, anh ta thường xuyên quan tâm đến chuyện này nên làm sao có thể không biết được.

“Ừm, cậu cứ làm việc của mình đi.”

Anh chỉ tùy tiện trả lời một câu, Lý Tư cũng biết không thể làm phiền anh nữa, vốn dĩ quan hệ của anh ta và Sở Vĩnh Du cũng không đáng là gì, anh ta cũng là người biết nông sâu.

Lúc đang định đi thì nghe thấy tiếng cãi cọ nhau ở bên trong cánh cổng trường mẫu giáo đang đóng, hơn nữa những âm thanh này còn rất lớn.

“Không thể nào! Không chuyển trường cho đứa bé Tàng Tiểu Thiên kia thì chúng tôi nhất định sẽ kiện lên trên.”

“Đúng vậy, đó là một đứa trẻ con sao? Đó căn bản là một thằng lưu manh, dựa vào đâu mà nó ngày nào cũng đánh con tôi, mấy người còn định giải quyết kín? Không có chuyện đó đâu.”

Chẳng bao lâu sau, những tiếng cãi cọ dần hạ xuống, Lý Tư đen mặt đi sang bên này, hình như đã biết được đã xảy ra chuyện gì.

“Vĩnh Du? Anh đã về rồi sao?”

Gần như là Lý Tư vừa đi thì Kim Đào xuất hiện, nhìn thấy Sở Vĩnh Du, ánh mắt của anh ta trở nên vô cùng kích động.

“Ừm, tôi về rồi, một năm nay anh vẫn sống tốt chứ?”

Kim Đào cười rồi nói.

“Tốt, đều tốt cả. Tôi nghe Ý Yên nói anh đưa con đi khám bệnh, bây giờ đã đưa được tới trường mẫu giáo thì chắc là không sao rồi chứ?”

Sở Vĩnh Du gật đầu, trong đầu anh lại hiện lên hình ảnh ngày nào anh cũng ôm Hữu Hữu đi chữa bệnh nhưng không đâu có kết quả, nếu không phải có sự xuất hiện của Khổng Lưu thì anh thật sự không dám tưởng tượng là sẽ có hậu quả như thế nào.

“Vĩnh Du, tôi chuẩn bị chuyển sang một trường mẫu giáo khác đây.”

Nghe thấy câu này, Sở Vĩnh Du hơi khó hiểu, trường mẫu giáo Thiên Thiên này là trường mẫu giáo tốt nhất ở Tỉnh thành, bao nhiêu người lấy được suất ở đây còn mở tiệc ăn mừng vậy mà Kim Đào lại muốn chuyển trường.

“Có chuyện gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?”

Anh ta thở dài một hơi, khuôn mặt Kim Đào vô cùng bất lực.

“Tiếng cãi nhau ầm ĩ bên trong đó chính là đang nói về đứa bé Tàng Tiểu Thiên kia, có lẽ anh cũng nghe qua rồi đúng không, nguyên nhân mà tôi muốn chuyển trường cũng chính là vì thằng bé đó.”

Nói đến đây, ánh mắt của Kim Đào lại ngập tràn lửa giận.

“Đứa bé đó mới chỉ có bốn tuổi mà đã rất khỏe và vạm vỡ, nói chuyện rất có chủ kiến của mình, không khác gì một đứa trẻ bảy tám tuổi, nó thường xuyên bắt nạt những đứa trẻ khác trong lớp. Nhà họ Tàng kia có thế lực rất lớn, mặc dù mới đến Tỉnh thành nửa năm nhưng rất nhiều gia tộc lớn ở đây đều tới quy phục dưới trướng của nhà bọn họ. Vậy nên trường mẫu giáo Thiên Thiên không có cách nào với đứa bé Tàng Tiểu Thiên kia. Lần trước con gái tôi bị đẩy ngã, hai mông tím bầm cả nhưng người làm ba như tôi lại không thể đòi lại công bằng cho con gái của mình, hầy.”

Hừm? Còn có chuyện như vậy sao? Nhưng nhà họ Tàng mà Kim Đào đang nói tới kia nửa năm trước mới xuất hiện ở đây, trong một thời gian ngắn như vậy không chỉ có thể đứng vững ở Tỉnh thành mà còn vượt mặt được các gia tộc khác. Chuyện này chứng minh một điều, có lẽ nhà họ Tàng đến từ Huyền Hoàng Tinh, là một nhóm người trong số hàng triệu người ở đó.

“Anh đừng chuyển, chuyện này để tôi giải quyết cho.”

Nghe thấy câu này, sắc mặt Kim Đào lập tức thay đổi.

“Vĩnh Du, anh tuyệt đối đừng làm như vậy, tôi biết là anh không đơn giản nhưng có quá nhiều chuyện xảy ra trong năm nay. Sự đáng sợ của nhà họ Tàng khiến gia tộc hàng đầu là nhà họ Ngô cũng không dám nói gì. Hơn nữa, mới tuần trước, Tàng Tiểu Thiên đã đấm một thằng bé cùng lớp phải vào bệnh viện, chuyện này bị làm ầm lên, nghe nói người của Tổ điều tra sự cố đặc biệt đến rồi, đã dẫn ba của Tàng Tiểu Thiên đi, nhưng đến ngày hôm sau, anh ta lại không làm sao cả, Tàng Tiểu Thiên cũng đi học bình thường, anh hiểu ra rồi chứ?”

Sở Vĩnh Du chau mày lại, như vậy không phải là vô pháp vô thiên sao.

Đúng vào lúc này thì Lý Tư từ bên trong trường mẫu giáo đi ra, tay phải đang nắm tay Hữu Hữu. Còn Hữu Hữu thì không ngừng khóc, trên mặt còn có dấu của năm ngón tay.

Ngay lập tức Sở Vĩnh Du liền lao tới, sắc mặt vô cùng khó coi.

“Ba, đau quá.”

Nhìn thấy Sở Vĩnh Du, Hữu Hữu liền chạy tới ôm, nước mắt nước mũi lại càng tèm lem.

“Đừng sợ, có ba ở đây rồi.”

Anh an ủi con gái một câu rồi nhìn về phía Lý Tư.

“Tốt nhất là cậu cho tôi một lời giải thích hợp lý.”

Chỉ một ánh mắt của anh mà đã khiến Lý Tư vô cùng sợ hãi, anh ta lập tức lắp ba lắp bắp.

“Là… là một đứa bé cùng lớp với Hữu Hữu có vấn đề, đứa bé đó tên là Tàng Tiểu Thiên, tự nhiên vô duyên vô cớ lại tát Hữu Hữu một cái. Anh Sở, nhà họ Tàng có thế lực mạnh, tôi… tôi thật sự không làm gì được nó, cũng vì đứa bé đó mà trường mẫu giáo của chúng tôi sắp không mở được nữa rồi.”

Tàng Tiểu Thiên? Vừa nãy anh còn nghe Kim Đào nói, không ngờ bây giờ con gái anh là người phải chịu khổ.

“Ba ơi, Tàng Tiểu Thiên xấu quá, bạn ấy đánh con, con không chơi với bạn ấy nữa, hu hu, con muốn về nhà.”

Hữu Hữu dựa vào vai của Sở Vĩnh Du, nước mắt không ngừng tuôn ra.

Bên ngoài cổng đang có rất nhiều phụ huynh đang đợi, rõ ràng bọn họ đều đã nghe đến Tàng Tiểu Thiên, ánh mắt lộ ra vẻ thương cảm nhưng không có ai dám nói gì, dù sao các gia tộc lớn cũng không động vào được nhà họ Tàng chứ nói gì đến những người bình thường như bọn họ.

“Hữu Hữu, con có nhớ là ba đã nói với con như thế nào không? Có người đánh con thì con nhớ đánh trả.”

Hữu Hữu nhìn Sở Vĩnh Du rồi lau nước mắt.

“Ba, nhưng con không đánh lại bạn ấy, Tàng Tiểu Thiên khỏe lắm.”

“Không sao, có ba ở đây, con nhất định sẽ đánh lại được, phải cho đứa bé đó biết con cũng là người không dễ động vào.”

Trong xã hội này, bạo lực trường học là chuyện rất hay gặp, mà những đối tượng bị bắt nạt thường nhẫn nhịn chịu đựng, càng như vậy thì đối phương càng được huênh hoang và được nước lấn tới.

Vậy nên việc dám đánh vẫn rất có hiệu quả.

Kim Đào cũng đi tới an ủi Hữu Hữu vài câu rồi liên tục thở dài.

Lúc này bọn trẻ đã đi ra, Sở Vĩnh Du chau mày nói.

“Đứa bé nào là Tàng Tiểu Thiên?”

Lý Tư nghiến răng, Sở Vĩnh Du quả nhiên là một người ghê gớm, anh ta cũng hi vọng có người trị được Tàng Tiểu Thiên, mặc dù khả năng này không lớn bởi vì nhà họ Tàng quá đáng sợ nhưng ít nhất thì Sở Vĩnh Du cũng có một chút khả năng đó, còn những người khác thì gần như tỉ lệ bằng không.

“Anh Sở, chính là đứa bé đang đi tới kia, nó chính là Tàng Tiểu Thiên.”

Những đứa trẻ khác đều xếp hàng ngoan ngoãn, đợi phụ huynh lần lượt đến đón, chỉ có Tàng Tiểu Thiên ngông nghênh đi thẳng ra cổng, khuôn mặt vô cùng kiêu căng, biểu cảm này đúng là không phải thứ mà một đứa trẻ bốn tuổi nên có.

“Tàng Tiểu Thiên, là cháu đánh con gái chú đúng không?”

Không đợi Tàng Tiểu Thiên đi ra, Sở Vĩnh Du đã đứng chặn phía trước.

Tàng Tiểu Thiên nhìn anh đầy khinh bỉ rồi đứa bé đó cười một tiếng.

“Đúng vậy, thì làm sao? Còn muốn tôi tát cái nữa sao?”