Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 709: Tôi đến giúp anh



Sở Vĩnh Du ngồi trên giường, không nhìn ra buồn vui.

Khó trách trước đó anh ta có cảm giác quen thuộc, thì ra là bức bích họa trong phòng, khắc họa Cửu Long Vực nội vực gì đó, nói như vậy, chẳng lẽ ông già kia là người của Cửu Long Vực nội vực?

Kỳ thật không cần đoán, có lẽ đều là sự thật, thực lực bây giờ của Sở Vĩnh Du, trong những người từng biết, đã không có địch thủ.

Nhưng mà thần nhân như Tôn Đế trước kia, thế mà lại tự mình cảnh cáo anh, là bị người Cửu Long Vực nội vực đánh bị thương chỉ sống được ba ngày, cũng đủ để thấy sự đáng sợ của Cửu Long Vực nội vực.

Ông già đó, hoàn toàn xác nhận cách nói của Tôn Đế.

Như vậy thật sự rất có khả năng, Lam Mị bị ông già kia mang vào Cửu Long Vực nội vực.

“Nghĩ gì thế Vĩnh Du?”

Giọng nói của Đồng Ý Yên xuất hiện, Sở Vĩnh Du bị cắt ngang suy nghĩ.

“Hả, không có gì, bà xã, hôm nay anh đã đi tìm Lam Mị.”

Cái gì? Đồng Ý Yên biến sắc, hai mắt gần như muốn phun ra lửa.

“Nói với em Vĩnh Du! Nói cho em biết anh đã báo thù cho con gái, đã giết tên tiểu nhân hèn hạ vô sỉ Lam Mị này.”

Sở Vĩnh Du lắc đầu.

“Không có, xảy ra chút bất ngờ, có một cao thủ xuất hiện cứu Lam Mị đi.”

Kỳ thật bây giờ Sở Vĩnh Du cũng có chút thầm hận chính mình, anh là người chưa bao giờ làm việc lôi thôi, sát phạt quyết đoán, nhưng lúc nhìn Lam Mị, vẫn bị nỗi hận làm mụ mị, chỉ nghĩ muốn hành hạ Lam Mị đến chết, nếu không lúc ấy trực tiếp ra tay, cũng sẽ không có chuyện ông già sau đó rồi.

Trầm mặc một lúc, Đồng Ý Yên mới tiếp tục nói.

“Tóm lại anh hứa em với, ngày nào còn sống, sẽ đưa đầu Lam Mị đến gặp em.”

Đồng Ý Yên không trách cứ Sở Vĩnh Du, tình yêu với cô, tình yêu với con gái, Sở Vĩnh đã làm đến cùng, có lẽ ý nghĩ muốn giết Lam Mị, Sở Vĩnh Du còn mạnh mẽ hơn bọn họ rất nhiều, cho nên thật sự không thể trách cứ cái gì.

“Ừ, anh hứa với em.”

Nhìn Sở Vĩnh Du dường như có chút tự trách, Đồng Ý Yên vội vàng nói lảng đi.

“Đúng rồi, ông Tần hôm nay cũng cho người đưa có em một cái hồn khôi màu đỏ, đợi lát nữa con gái ngủ rồi, anh đội vào rồi chơi Truyền Nhân Của Rồng đi, bây giờ tất cả mọi người xung quanh đều đang chơi, nếu như em thật sự không login, cũng cảm thấy mình có chút lạc lõng.

“Hơn nữa, nếu thật sự chơi vui, em còn định ở bên cạnh Vân Vụ Chi Hải mở võ đấu ba, bây giờ đã trở thành Tiên Thiên Võ Giả, tu luyện sau này cũng không cần sư phụ chỉ dẫn nữa, làm từng bước là được, bây giờ em thật sự cả ngày ở nhà không có việc gì cả.”

Nghe bà xã nói những lời này, Sở Vĩnh Du gật đầu cười.

“Được, em làm cái gì anh cũng ủng hộ.”

Bây giờ cũng không cần phải kiếm tiền gì, chỉ là để cho mình không quá nhàn rỗi mà thôi, võ đấu ba cũng đúng lúc phù hợp.

Lúc chín giờ rưỡi, hai vợ chồng ân ái nói chuyện, tên nhóc kia ôm gấu con của mình nhanh chóng đi ngủ.

Hai người vào phòng chiếu phim chuyên biệt của biệt thự, sau khi nằm xuống, cầm hồn khôi lên.

“Nói thật màu của cái hồn khôi kia, thật không phải là xấu bình thường, anh nhìn xem màu đỏ của em đẹp thế nào.”

Bị bà xã châm chọc một câu, khuôn mặt Sở Vĩnh Du bất đắc dĩ, cuối cùng cũng có người có thẩm mỹ giống anh, thật sự là xấu, xấu muốn chết.

“Bà xã, nhớ kỹ ID của anh, sau khi vào thì thêm bạn với anh trước, nơi ra đời của anh là phòng 1212 chung cư Hoa ở trấn Phong Lâm, hẳn là em cũng sẽ ở đó.”

Đồng Ý Yên gật gật đàu .

||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu |||||

“Ừm, em biết rồi, vẫn có chút căng thẳng, nghe bọn họ nói, trò chơi này sẽ đánh vỡ nhận thức trước đó của con người.”

“Ha ha, em thử xem là biết.”

Lần nữa đi vào trò chơi, nơi mà Sở Vĩnh Du xuất hiện, lại là trên đường cái.

Trong thành trấn bình thường đều là khu an toàn, giao chiến chỉ có thể đến cách đấu trường, cho nên nơi logout login là giống nhau, nhưng nếu như đến dã ngoại, vậy thì phải vô cùng cẩn thận, có khả năng sau khi longin, đại não vẫn đang trong trạng thái mơ màng nhưng đã bị giết chết.

“Ha ha! Hồ Lãng, cháu trai của của mày bây giờ không đắc ý nữa hả? Ông đây có rất nhiều thời gian để chơi, cho dù không có ông đây, cũng có người nhìn chằm chằm vào mày, chỉ cần mày dám ra khỏi thành, mày nhất định phải chết.”

Gần như là suy nghĩ của Sở Vĩnh Du vừa mới kịp phản ứng, một giọng nói cực kỳ kiêu ngạo vọng vào trong tai.

Quay đầu nhìn lại, chính là Bàn Tử lần đầu vào game đã muốn bán cho anh cái hướng dẫn tân thủ với giá ba trăm đồng kia đang cười lớn vô cùng khoa trương, các đó không xa chính là người thanh niên đã giúp anh, hình như tên là Hồ Lãng.

“Ai, Hồ Lãng đúng là tâm địa quá thiện lương, đây chỉ là trò chơi, không thể như vậy.”

“Không phải đâu, Bàn Tử chết bầm kia chính là người của Túy Ảnh Môn, liên tục bị phá chuyện tốt, cuối cùng cũng nổi giận.”

“Mấy người chỉ biết một mà không biết hai, tôi nghe nói, Hồ Lãng đi bị giết năm lần rồi, chỉ cần anh ta vừa ra khỏi thành đi kiếm tiền, Túy Ảnh Môn lập tức cho người đi theo giết anh ta, haiz, tiếp tục như vậy, tôi nghĩ anh ta cũng phải tạm thời từ biệt Truyền Nhân Của Rồng rồi.’

Nghe mấy người đi ngang qua nói chuyện với nhau, Sở Vĩnh Du cũng đồng thời biết được một ít tin tức, cũng hiểu rõ một chút, vậy là Hồ Lãng này làm người không có vấn đề, nếu không cũng không có nhiều người tiếc hận cho anh ta như vậy.

“Bàn Tử, anh đừng khinh người quá đáng!”

Hồ Lãng lúc này, gương mặt cũng vô cùng tức giận, trên người anh ta bây giờ không có nhiều tiền, hơn nữa cảm giác sắp lên cấp Tam Giai Cách Đấu Gia, phải ra bên ngoài đánh dã thú, tranh thủ sớm đột phá để đến cách đấu trường công hội lên cấp, sau đó bị Bàn Tử này đuổi giết, khiến anh ta bây giờ căn bản không dám ra khỏi phạm vi trấn Phong Lâm.

“Khinh người quá đáng? Ông đây đã sớm nhắc nhở mày, đây chính là việc làm ăn trong môn phái, tiền cũng không phải là lợi nhuận của một mình ông, bây giờ tin chưa?”

Bàn Tử vừa nói dứt lời, Sở Vĩnh Du đã đi đến bên cạnh Hồ Lãng, cười nói.

“Tôi đến giúp anh.”

Hồ Lãng cũng nhận ra Sở Vĩnh Du, dù sao thời gian trong trò chơi, cũng mới qua một ngày mà thôi.

“Ha! Cháu trai tân thủ của mày cũng muốn đến giúp mày? Mẹ nó cười chết mất.”

Giống như Hồ Lãng, Bàn Tử cũng nhận ra Sở Vĩnh Du, cười ngửa tới ngửa lui.

“Tâm ý cậu tôi nhận, cậu vẫn đi trước đi, đừng thật sự bị Bàn Tử hẹp hòi này ghi hận, nếu không, cậu sẽ không trải nghiệm được trò chơi.”

Đến lúc này, Hồ Lãng còn lo lắng cho người khác, Sở Vĩnh Du đương nhiên càng muốn giúp đỡ.

“Không sao, tiện tay mà thôi.”

Lập tức, anh nhìn Bàn Tử nói.

“Mày là người Túy Ảnh Môn? Đường chủ Bạch Trảm hay phó môn chủ Lương Hà, mày tùy tiện liên hệ một người đều được.”

Nghe nói như vậy, Bàn Tử và hai người Túy Ảnh Môn cũng lộ ra vẻ nghi hoặc, thực tế Sở Vĩnh Du nói chém đinh chặt sắt như thế, chẳng lẽ có quen biết trong hiện thực?

Nếu như thật sự là vậy, vậy thì không dễ làm rồi.

Ánh mắt mắt đối mắt, cũng lộ vẻ do dự, nhưng dưới cái nhìn Sở Vĩnh Du, lại cho rằng là không tin, lông mày trực tiếp nhíu lại, mở miệng nói.

“Nếu mấy người đã không tin, vậy tôi tôi liên hệ với Tạc Thiên Bang vậy.”